Chìm Giữa Trời Sao

Chương 4: 4: Duyên Phận Của Chúng Ta







Gần đây, Lâm Thiên Tâm nhận được thiệp mời từ một nhà thiết kế danh tiếng về trang phục dạ hội.

Dù trên thiệp mời ghi rõ là đến làm khách mời và cho nhận xét, thế nhưng cô thừa biết đây là mẹ cô cố ý nhân cơ hội này bắt cô gặp gỡ và thiết lập mối quan hệ với những nhân vật đình đám.

Phần đông người trong Học viện Thiết kế đều thích tự tạo ra những bộ váy dạ hội, váy cưới rực rỡ, hoành tráng.

Nhưng cô lại thích thiết kế theo hơi hướng phá cách, streetstyle pha một chút mạnh mẽ lại bí ẩn cuốn hút.

Cũng chính sự khác biệt nổi bật này đã giúp cô đoạt một vé đi đến Milan làm lưu học sinh trao đổi kỳ trước.

Mà vốn dĩ, cô cũng không thích mấy kiểu dạ hội màu mè kia lắm.

Cô khoác lên mình một chiếc váy dài màu đen, chiếc váy đơn giản nhưng toát lên vẻ thời thượng, không quá rực rỡ cầu kỳ lại thần bí khiến người ta khó rời mắt.

- Lâm Thiên Tâm? Cô cũng nhận được thiệp mời ư?

- Khải Văn? Anh cũng đến đây hôm nay ư?

Trái tim thiếu nữ của Thiên Tâm bỗng chốc loạn nhịp.

Chẳng hiểu sao trong đầu cô lại lóe lên suy nghĩ: "Đây quả là cơ hội hiếm có.

Đến cả ông trời cũng định sẵn mối duyên này."

Cô dịu giọng hẳn đi, khác hẳn với sự lạnh lùng thường thấy ở trường:

- Chúng ta cùng đi vào có được không?

- Tôi có thể không sẵn lòng với một mỹ nhân như vậy sao? - Khải Văn giả vờ làm ra vẻ lưu manh.

Đáp lại hắn là nụ cười thanh tú của Thiên Tâm.

Có lẽ suốt đời này Lâm Thiên Tâm không bao giờ quên được khoảnh khắc cô choàng tay qua hắn, cùng hắn bước vào khu khách mời, dưới ánh đèn flash của các ký giả, hai người như thể một cặp đôi hoàn mỹ thực thụ.

Người này chính là người cô thương thầm ba năm rồi.


Từ cái ngày trung học ấy, cô cứ như thế lặng thầm yêu thương hắn đến gần ba năm trời.

Không một lần ngỏ lời, không một lần thể hiện tình cảm, bởi cô không tin chắc bản thân mình có thể nắm bắt được một người khó đoán như Khải Văn.

Vậy mà giờ phút này, tuy ngắn ngủi thế thôi nhưng cũng làm cô dịu đi sự giày vò đơn phương của bao năm qua.

- Cô cảm thấy màu sắc của buổi diễn hôm nay thế nào?

Trong lúc sàn diễn dập dìu những nam thanh nữ tú, Khải Văn quay sang cô hỏi nhỏ.

Cô suy nghĩ một thoáng rồi đáp lại một cách ngắn gọn:

- Thật nhàm chán chứ sao!


- Hả? Là thế nào? - Hắn hứng thú quay sang nhìn cô.

Một cô gái lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại rất nỗ lực và tâm huyết trong mỗi việc mình làm.

Nhưng vì sự kiêu kỳ quá mức kia lại khiến bao chàng trai chùn bước.

- Anh không nhìn thấy ư? Họ sử dụng rất nhiều màu sắc tươi sáng, dùng rất nhiều họa tiết của mùa Hè để mang lại sự tươi sáng cho bộ sưu tập nhưng lại không tiết chế trong việc dùng phụ kiện, làm tổng thể trở nên rối mắt.

Hệt như muốn truyền tải quá nhiều thứ cùng một lúc vậy.

- Thiên Tâm, người ta là nhà thiết kế danh tiếng đấy, cô bình luận nương tay một chút có được không? - Hắn vờ ra vẻ tốt bụng nhắc nhở.

Cô quay sang dùng đôi mắt sắc như dao liếc nhìn hắn:

- Thì làm sao? Cứ là nhà thiết kế lớn thì phải hoàn hảo tuyệt đối á? Anh bị làm sao đấy?