Quả nhiên màu hồng rất hợp với Lý Quần Thanh.
Văn Tự nhìn màu hồng bên trong cơ thể Lý Quần Thanh biến thành màu đỏ, nhìn anh thà chết chứ không cất tiếng từ từ biến thành thì thầm đừng mà.
Tia nắng màu cam cuối cùng biến mất ngoài cửa sổ, Lý Quần Thanh đẩy lồng ngực Văn Tự xích tới gần càng lúc càng yếu, Văn Tự hơi cong eo xuống, cánh tay Lý Quần Thanh đẩy ra từ chối biến thành chủ động, cánh tay mảnh mai gác trên cổ Văn Tự, nụ hôn không né tránh nổi biến thành ham muốn nửa từ chối nửa nghênh đón, Văn Tự siết chặt đùi Lý Quần Thanh, bắn tinh dịch vào bên trong.
Lý Quần Thanh mất sức, nằm trên vai Văn Tự thở hổn hển không ngừng, cậu ta ngắm xương bả vai run rẩy của anh, thúc thêm vài nhát vào trong như không nỡ, tinh dịch bên trong chảy ra đùi Lý Quần Thanh theo động tác của cậu ta, nhỏ xuống quần lót vắt vẻo ở mắt cá chân anh.
“Muốn chết trên người anh quá,” Văn Tự vuốt ve xương bả vai của Lý Quần Thanh, cúi đầu hôn lên khuôn mặt anh đặt trên bả vai mình, nhìn ánh mắt anh từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh và coi thường, “Tinh hết người chết, chết vì sướng.”
“Thả tôi ra.”
“Cẩn thận trượt ngã!” Văn Tự sợ khiếp vía vì Lý Quần Thanh giãy giụa đột ngột, cậu ta không vui nhắc nhở.
Lý Quần Thanh giằng thoát khỏi vòng tay Văn Tự, một chân đáp xuống đất, Văn Tự sợ anh ngã, buông tay thả anh xuống, Lý Quần Thanh kéo quần lót của mình lên, khom lưng nhặt cái quần dưới đất mặc vào.
Văn Tự giẫm lên quần của Lý Quần Thanh, dựa vào cửa sổ, nhìn xuống gương mặt lạnh lùng tựa băng tuyết nhưng nhuốm đầy tình dục chưa rút của Lý Quần Thanh từ trên cao, cười nói: “Bẩn thế rồi thì đừng mặc nữa, tôi mua quần áo cho anh đấy, tôi lấy cho anh mặc nhé.”
Lý Quần Thanh không chống đỡ được nữa, Văn Tự buông chân, anh bèn ngồi phịch xuống sàn. Tinh dịch chưa chảy hết tiếp tục rỉ ra ngoài từ trong mông của anh, làm cái quần lót đã bẩn vô cùng của anh càng bẩn hơn.
“Không đựng hết à.” Văn Tự ngồi xổm xuống, giơ tay tách đùi Lý Quần Thanh, ngắm tinh dịch của mình vấy bẩn phần dưới của Lý Quần Thanh, cậu ta bỗng đẩy chân anh lên, vươn người xích lại gần mé đùi anh, hôn lên nốt ruồi bị tinh dịch nhấn chìm ấy, “Lần sau lấy đồ chơi màu hồng bịt cho anh, không rò được lấy một giọt.”
“Cút ra…!”
Lý Quần Thanh giơ chân đạp lên lồng ngực Văn Tự, cậu ta giơ tay tóm được bàn chân trắng nõn nà ấy, men theo mu bàn chân anh mò đến bắp đùi, rõ ràng là đen láy, nhưng Lý Quần Thanh trong mắt Văn Tự lại tỏa sáng, cậu ta hôn lên chân Lý Quần Thanh một cách thành kính và si mê, như đang nói cho anh nghe, lại như nói cho mình nghe: “Tôi phải làm gì anh mới được đây? Nhốt ở đây, hay là buộc chân anh với chân tôi, mãi mãi không chia lìa?”
“Thế là vi phạm pháp luật, phải ngồi tù đấy.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Anh sẽ bắt tôi đi tù à?” Văn Tự thả chân Lý Quần Thanh ra, đứng dậy đi tới chỗ đống chim hồng hạc tìm quần áo, “Nếu tôi đi tù, thế có thể Tưởng Quân sẽ phải đi uống canh Mạnh Bà đấy.”
Lý Quần Thanh không nhận quần áo còn chưa cắt mác mà Văn Tự đưa, anh nén giận hỏi Văn Tự: “Sỉ nhục tôi thế này, cậu vui lắm à?”
Bàn tay đưa quần áo của Văn Tự rụt về, cậu ta bỗng ném hết quần áo xuống sàn, giận dữ hỏi: “Thế anh mặc kệ Tưởng Quân đi, nó sống hay chết thì liên quan gì đến anh? Mẹ kiếp anh cứ không cần thể diện như thế, nó ngoại tình rồi mà anh vẫn yêu nó, còn lo lắng cho sống chết của nó, Lý Quần Thanh, rốt cuộc Tưởng Quân là cái thá gì! Tôi có gì không bằng nó?”
Lý Quần Thanh không nói gì trước bước ngoặt đột ngột của cậu ta, anh đờ đẫn nhìn Văn Tự, rất lâu sau mới bật ra hai chữ gì cơ.
Anh không bị thiểu năng EQ, anh đã cảm nhận được Văn Tự ghen với Tưởng Quân, nhưng tại sao? Tại sao lại có người vừa giẫm đạp lên tình cảm thật lòng của người khác, vừa ghen tị với người ta?
“Đi tắm đi,” Văn Tự nhận ra mình vừa nói gì, cậu ta lại nhặt quần áo dưới đất lên, giơ tay kéo Lý Quần Thanh, “Không tắm sẽ ốm đấy, tắm xong rồi mặc.”
“Văn Tự.”
Lý Quần Thanh ngửa đầu nhìn Văn Tự, không cam lòng nói: “Cậu tha cho Tưởng Quân đi. Bọn tôi…”
“Tôi tha cho nó, thế thì anh sẽ tránh xa tôi đúng không?” Văn Tự kéo chặt Lý Quần Thanh, dẫn anh ra ngoài, góc nghiêng tuấn tú lạnh lùng, Lý Quần Thanh nhìn mà sởn gai ốc, “Dù tôi tha cho nó, tôi cũng không cho rằng anh sẽ gặp lại tôi, sẽ nói chuyện tử tế với tôi, anh cao vời vợi không thể với tới, vẫn phải có dây thừng kéo anh xuống được, tôi mới có thể sở hữu anh mà không cần kiêng dè.”
Văn Tự tắm xong, ngồi ở phòng khách xem phim tài liệu, Lý Quần Thanh từ chối sự giúp đỡ của cậu ta, cậu ta đành chán ngán đợi anh ở bên ngoài.
Lý Quần Thanh tắm trong phòng của Văn Tự, anh tắm xong ra khỏi phòng, đồ trang trí bên ngoài vô cùng quý phái, anh đi từ từ xuống cầu thang, không thể nói nổi bên Văn Tự, vậy anh sẽ đi bảo Tưởng Quân, để hắn cẩn thận hơn.
Vừa đến tầng một, trong phòng khách có thêm vài người, nhìn mấy người đó nom hao hao Văn Tự, trong nháy mắt anh như bị người khác lột sạch quần áo vứt ra đường, bị người qua đường đứng nhìn.
“Đây là?” Lâm Tú Á cất tiếng hỏi đầu tiên.
Văn Tự đặt điện thoại xuống, ngoái đầu nhìn Lý Quần Thanh đứng im tại chỗ không biết nên làm gì, cậu ta đứng dậy vươn vai, cầm chìa khóa xe lên đi tới cạnh anh, nói: “Anh ấy tên là Lý Quần Thanh. Được rồi, con đưa anh ấy đi chơi đây, lát nữa con về.”
“Văn Tự, con đứng lại!” Lâm Tú Á đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lý Quần Thanh, bắt mắt và tươi mới thế kia, ai cũng biết vừa xảy ra chuyện gì, “Mẹ bảo con đừng lang chạ với đàn bà, giờ thì hay rồi, lang chạ với cả đàn ông! Có phải con muốn làm mẹ tức chết không? Con chẳng biết anh ta có bệnh hay không, cứ thế…”
“Nếu có bệnh thì cũng là con có bệnh,” Văn Tự ngoái đầu liếc nhìn mẹ mình, lại hôn một phát lên cổ Lý Quần Thanh ngay trước mặt mẹ và anh chị mình, sau đó giơ tay vịt tai anh, bất chấp tất cả, “Con trai mẹ vẫn luôn có bệnh mà, mẹ còn chưa rõ sao? Lý Quần Thanh bằng lòng ở bên con trai mẹ đã là ơn huệ tối cao rồi, con phải biết ơn anh ấy, mọi người cũng phải biết ơn anh ấy, cảm ơn anh ấy đẹp thế này mà vẫn tốt với con. Anh ấy là thần tiên xuống trần, Bồ Tát giáng thế, chuyên cứu rỗi kẻ hết thuốc chữa như con, còn không cảm ơn đi ạ?”