Đến khi Văn Tự dẫn Lý Quần Thanh ra khỏi nhà, Lâm Tú Á mới hoàn hồn từ cơn sốc: “Văn Tự làm sao thế? Văn Hân Minh, con có biết không?”
Văn Hân Minh hít một hơi khí lạnh, cô nhìn Văn Lập Lân cũng đang nghi hoặc nhìn mình, lắp bắp giải thích: “Lý Quần Thanh là một người rất ưu tú, còn về sao anh ấy lại dính dáng đến con trai Văn Tự của mẹ, con cũng không biết. Có điều con nhìn Lý Quần Thanh, chắc chắn là con trai mẹ giở trò.”
Cô nhớ đến lần trước Văn Tự còn giới thiệu Lý Quần Thanh định làm bạn trai cô, may là không thành, nếu thành thì chẳng phải cô sẽ tức chết vì Văn Tự sao, quấn lấy anh rể là thế nào? Rõ ràng là mình thích, muốn đưa người ta về nhà, còn bảo gì mà làm anh rể, nghĩ một đằng nói một nẻo!
“Văn Tự sẽ không làm mấy trò vớ vẩn này! Nhất định là thằng Lý Quần Thanh đó giở trò!”
“Thôi đi. Kẻ có vấn đề nhất chính là con trai mẹ đấy.” Văn Lập Lân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, y phải chạy đến công ty họp, không thể nán lại được nữa. Y đứng dậy cầm cốc hồng trà đưa cho mẹ mình, nói, “Mẹ cứ nuông chiều nó, mẹ xem giờ nó thành kẻ vô dụng gì rồi? Mẹ, nó đã hai mươi mốt tuổi rồi, mẹ cứ tiếp tục dung túng thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Lâm Tú Á đuối lý, bà quay đầu trách họ: “Thế hai đứa làm anh làm chị cũng phải trông nom giúp mẹ chứ, nó không nghe lời mẹ, nó chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ai quản lý được?”
“Lý Quần Thanh.” Hai người còn lại đồng thanh.
Họ cũng chưa từng thấy thằng em tính nết quái gở này mong ngóng quấn lấy ai như thế, vừa nhìn là biết ngay cả trái tim đều đặt ở chỗ Lý Quần Thanh rồi, mặc cho người ta nắn bóp.
“Lần sau khi nào gặp lại?”
Văn Tự vốn định đưa Lý Quần Thanh đi chơi, nhưng anh khăng khăng bảo mình phải viết luận văn, không rảnh. Cậu ta đành đưa anh đến khách sạn anh ở. Nhìn Lý Quần Thanh đi thẳng mà chẳng thèm ngoái đầu, cậu ta kéo phắt anh lại, dính như sam đè anh lên tường, một mực đòi kết quả.
Lý Quần Thanh bị hỏi phiền phức quá, cuối cùng cũng lên tiếng trả lời cậu ta: “Không gặp nữa, không bao giờ gặp lại nữa.”
“Thật?”
“Thật.” Lý Quần Thanh không muốn chơi đùa tiếp với gã trai trẻ con này, “Cậu thấy tôi gặp cậu có bao giờ là cam tâm tình nguyện không? Văn Tự, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu tưởng cậu có thể thích gì làm nấy, muốn làm gì thì làm thật à? Trưởng thành đi được không.”
Anh chưa bao giờ cho rằng một người thần thánh hoá một người khác quá mức là chuyện tốt đẹp, ngược lại, vị trí cao quá, anh sợ sẽ ngã, sợ người đẩy anh lên sẽ kéo anh xuống, chà đạp anh đến mức không nỡ nhìn.
Thực tế thì Văn Tự đã làm thế rồi. Cậu ta đã kéo Lý Quần Thanh xuống, biến anh thành một người thường đáng thương, phải giao dịch bằng tình dục.
“…”
Dường như Văn Tự đã bị chọc giận bởi điều Lý Quần Thanh nói, cậu ta ưỡn người, không nói thêm gì nữa, ngoảnh đầu đi thẳng. Lý Quần Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng thẳng người đi một quãng, anh ngoái đầu nhìn, Văn Tự đang trút giận vào xe mình. Lý Quần Thanh còn chưa kịp rời mắt, Văn Tự quay người nhìn thấy anh, thấy cậu ta lại sắp chạy về phía mình, tim Lý Quần Thanh rơi thẳng xuống, quay người chạy vào thang máy.
Cửa thang máy mở, Lý Quần Thanh bước vào bèn ấn nút đóng cửa, Văn Tự đã đuổi tới nơi, cậu ta ngăn cản cửa thang máy sắp khép lại, lông mày cau chặt, gương mặt vốn đã bất cần đời giờ nom như đã quyết tâm kéo theo người khác chết cùng, đáng sợ như muốn kéo người ta xuống địa ngục.
Văn Tự đứng ở cửa thang máy, không vào cũng chẳng ra, nhìn gương mặt lạnh như mùa đông của Lý Quần Thanh, cậu ta nói: “Không gặp thì không gặp.”
“…”
Lý Quần Thanh không tiếp lời, điện thoại trong túi đang rung, anh lấy ra trả lời tin nhắn.
“Đừng giận tôi. Tôi mời anh ăn kẹo.” Văn Tự móc hết kẹo mút màu hồng trong túi áo ra, đặt hết lên điện thoại của Lý Quần Thanh, “Tôi có thể cáu vì anh không để ý đến tôi, nhưng anh không được cáu vì tôi muốn gặp anh, anh bảo không gặp là anh không gặp, tôi muốn gặp anh hàng ngày, việc này thì anh không quản lý được.”
Nhìn cửa thang máy khép lại, Lý Quần Thanh cúi đầu đờ đẫn nhìn kẹo mút trong tay, cậu ta đuổi theo chỉ là muốn cho anh một vốc kẹo? Tác phong cư xử của Văn Tự đúng là mãi mãi không đoán nổi, dù Lý Quần Thanh tự cho rằng mình đã đủ thân thiết với Văn Tự, nhưng cậu ta vẫn có thể khiến tim anh đột ngột bị nhấc lên, lúc nào cũng đập thình thịch, chỉ sợ anh mất cẩn thận sẽ bị Văn Tự dẫn vào cảnh không thể xử lý được.
Anh lại nhớ đến những điều Văn Tự nói ở nhà cậu ta. Từng câu đều như một đoạn xích, trói chặt anh, không hít thở nổi.
Đến phòng mình ở, anh nhìn thấy Tưởng Quân đứng trước cửa phòng hút thuốc lá. Anh không biết sao Tưởng Quân mò đến được, càng không biết Tưởng Quân học cách hút thuốc lá từ bao giờ.
Lý Quần Thanh ghét mùi thuốc, anh đứng cách Tưởng Quân một mét, ra hiệu cho hắn đừng lại gần mình, bảo hắn đứng đó mà nói.
Tưởng Quân dập tắt thuốc, nói: “Anh đến đưa em về nhà.”
Lý Quần Thanh né tránh ánh mắt nom đầy tình cảm y như hồi họ còn ở bên nhau của Tưởng Quân, nói: “Chờ anh kiếm đủ tiền, có tiền mua nhà, anh dọn đi thì tôi sẽ về.”
“Em đừng như thế, anh biết là anh có lỗi với em, nhưng Thanh Thanh à…”
Anh thật sự rất yêu em. Đọc Full Tại Truyện Full
“Đừng gọi tôi là Thanh Thanh.” Lý Quần Thanh thật sự đã cạn kiệt sức lực, “Anh biết có lỗi với tôi, thế anh cũng nên biết, tôi không muốn gặp anh cỡ nào chứ?”
“Nhưng em vẫn đeo nhẫn đính hôn của chúng ta.” Tưởng Quân giơ tay cầm lấy tay Lý Quần Thanh, cọ xát nhè nhẹ, “Em chờ anh được không? Em chờ anh nửa năm, chờ anh thêm nửa năm có được không?”
“Ha…”
Lý Quần Thanh cảm thấy rất đỗi nực cười, lời Tưởng Quân đang nói chẳng có ích gì, mọi lời hứa son sắt trước kia của hắn đều là bốc phét! Dỗ dành anh, tuỳ ý chà đạp lên tình cảm một lòng một dạ bốn năm trời của anh như một thứ không đáng giá.
Anh rút tay mình ra, siết mạnh thành nắm đấm, Tưởng Quân nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, hắn không đứng im nổi nữa, lập tức kéo Lý Quần Thanh, vạch cổ áo anh, chỗ đỏ chỗ hồng, chỗ xanh chỗ tím, những màu sắc này đập vào mắt hắn, gần như bóp ngạt hắn.
“Lý Quần Thanh… Mẹ kiếp em đã làm gì?! Em hấp tấp đi tìm thằng khác, cho kẻ khác ** em thế ư? Em không phải người như thế, em không phải người như thế…!”
“Thế tôi là người như thế nào?” Lý Quần Thanh tóm tay Tưởng Quân, dẫn hắn lần từ cổ mình xuống, lướt qua mỗi tấc da thịt mà hắn từng vuốt ve, “Anh đã ngoại tình, còn muốn tôi giữ mình trong sạch vì anh sao? Anh xứng không?”
Lý Quần Thanh vỗ mặt Tưởng Quân, ánh mắt lạnh lùng như một con dao sắc, Tưởng Quân nhìn mà cõi lòng tan nát, anh giật văng tay hắn ra, nói tiếp, “Tôi đã đánh giá anh quá cao, quả nhiên anh và tôi không cùng đường. Cút đi.”
“Nó… nó là ai? Em nói cho anh biết, nó là ai, anh sẽ cút.”
Động tác mở cửa của Lý Quần Thanh dừng lại, ánh sáng chiếc nhẫn trên tay phản xạ khiến mắt anh đau nhói, chướng mắt quá, anh rút nhẫn ra khỏi ngón tay, ném xuống chân Tưởng Quân: “Văn Tự, Văn Tự giống như chó hoang ấy. Hỏi thì có ích gì? Lẽ nào anh dám đánh nhau với cậu ta, đập nát ô tô hàng hiệu của cậu ta vì tôi?”
“Anh không dám, anh không có bản lĩnh cũng chẳng có tiền, cút đi, đừng tự chuốc lấy nhục nhã nữa.”
Lý Quần Thanh bước vào phòng, nhìn lòng tự trọng của Tưởng Quân bị anh xé nát, anh cũng đau, đau chết đi được, không yêu nhau cũng không đến mức đối đáp cay nghiệt, Lý Quần Thanh thật sự đau chết mất.
Yêu đau đớn như thế, yêu hắn để làm gì?