Văn Tự toàn giỏi đòi lợi ích từ Lý Quần Thanh vào những lúc như thế này, cậu ta biết Lý Quần Thanh khác mình, anh tốt bụng muốn làm người tốt, người tốt hay thương người nhất, Văn Tự muốn Lý Quần Thanh thương mình.
Ai dè Lý Quần Thanh thờ ơ rút điện thoại ra gọi cấp cứu, sau khi nói rõ địa điểm cụ thể, anh chìa tay ra với Văn Tự, nói: “Đứng dậy.”
Lý Quần Thanh định dắt tay cậu ta. Bàn tay Văn Tự đang thụi vào mặt Đỗ Nhiêu dừng lại, cậu ta nhìn bàn tay đó, ánh nắng rơi xuống qua kẽ lá, chiếu vào đầu ngón tay Lý Quần Thanh, Văn Tự giơ tay cầm lấy tay anh, anh vừa kéo cậu ta dậy, Văn Tự bỗng kéo mạnh anh đến trước mặt mình, khăng khăng đòi hôn một phát mới tha cho anh.
Văn Tự xoa gáy Lý Quần Thanh, nói: “Tôi bảo phải hôn thì phải hôn, anh không nghe tôi một lần được à?”
Lý Quần Thanh đập rơi tay Văn Tự, quay đầu đi thẳng: “Cậu đừng gây rắc rối cho tôi nữa.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Gây rắc rối?” Văn Tự vừa nghe đến câu này lập tức thấy bất bình, cậu ta định giơ tay kéo tay anh, nhưng bàn tay kia của cậu đã nhuốm máu, cậu ta chùi lên áo mà vẫn không sạch, thế là cậu ta đành đi tới cạnh Lý Quần Thanh, dính sát vào anh, lải nhải không ngừng, “Lúc nãy thằng kia sờ anh! Sao anh có thể bị người khác sờ được! Tôi động vào anh thôi anh đã xụ mặt, sao nó có thể sờ anh? Tôi không đánh chết nó là tốt nhất rồi, anh còn…”
“Câm mồm.” Lý Quần Thanh nghe mà tai khó chịu, anh đứng lại đưa mắt liếc nhìn Văn Tự, “Cậu không tới thì tôi cũng tự cứu mình được, không cần đến cậu làm việc thừa thãi.”
“…”
Văn Tự cúi đầu nhìn bàn tay bị chậu hoa bắn lên cứa đứt của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Lý Quần Thanh càng đi càng xa, chỉ vứt lại cho mình cái bóng.
Phải, Lý Quần Thanh rất lợi hại, anh chẳng thiếu gì cả, lại có năng lực tự vệ rất mạnh, thứ mà Văn Tự muốn cho Lý Quần Thanh, anh đều có hết.
Nếu Lý Quần Thanh chẳng có gì cả, chỉ là một kẻ vô gia cư xinh đẹp thì tốt quá. Lý Quần Thanh yếu ớt bên vệ đường, ai cũng có thể chà đạp, cậu ta tình cờ đi ngang qua con phố đó, nhìn thấy anh đang bị bắt nạt, cậu ta sẽ làm việc nghĩa vì người đẹp, và vô cùng hào phóng cho Lý Quần Thanh đi theo mình. Lý Quần Thanh chẳng cần biết làm gì hết, chỉ cần biết ôm cậu ta, bảo yêu cậu ta là được.
Văn Tự cảm nhận được tình yêu còn sót lại của Lý Quần Thanh dành cho Tưởng Quân, cậu ta cũng biết Tưởng Quân vật lộn như thế là vì Lý Quần Thanh, nếu họ khơi lại tình xưa thì sao? Nếu họ lại quay về với nhau thì sao? Hơn nữa cho dù Lý Quần Thanh không hẹn hò với Tưởng Quân nữa, lại đến với thằng Vương thằng Lý nào khác thì sao?
Cậu ta nghĩ xong những điều này, bỗng nhận ra một việc – Dù Lý Quần Thanh không yêu ai khác, anh cũng sẽ không yêu Văn Tự.
Trong mọi khả năng, chỉ có cậu ta là không nằm trong đó.
“Tôi hận cậu đến chết.”
Cuối cùng câu nói này của Lý Quần Thanh vang lên trong đầu Văn Tự, sắc mặt cậu ta cứng đờ, chẳng đứng im nổi nữa, suy nghĩ rối bời trong đầu biến thành vô số ngọn gió đẩy cậu ta về phía trước, câu nói tôi hận cậu đến chết của Lý Quần Thanh vang bên tai gần như khiến cậu ta phát rồ, cậu ta bắt đầu chạy, chạy về phía Lý Quần Thanh không có cuộc đời suôn sẻ như mình, cậu ta muốn Lý Quần Thanh, cậu ta có thể không cần bất cứ ai, nhưng Lý Quần Thanh thì phải là của cậu ta!
Lý Quần Thanh bị Văn Tự kéo lấy đột ngột, anh còn chưa kịp hỏi Văn Tự lại định lên cơn điên gì, Văn Tự đã lôi anh vào nhà vệ sinh gần đó.
Văn Tự khoá cửa, vặn vòi nước rửa vết máu trên vết thương của mình và cả máu tanh của thằng khốn Đỗ Nhiêu. Máu rửa xong lại có máu mới chảy ra, giống như nỗi hận mà Lý Quần Thanh nói, vĩnh viễn không dừng.
Lý Quần Thanh đi về phía cửa, dửng dưng nói: “Tôi không đi vệ sinh, cậu cho tôi ra ngoài đi.”
Văn Tự cản đường anh, cứ thế ôm anh trong lòng, cậu ta ngẩng đầu lên soi gương, nhìn mình ghé sát tai Lý Quần Thanh như thế nào, hôn người đẹp lạnh lùng mà mình không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới chiếm giữ được ra sao: “Tôi cũng không đi vệ sinh, nhưng tôi có việc khác phải làm.”
Lý Quần Thanh giơ tay nắm vết thương rỉ máu của Văn Tự, siết chặt: “Đây là trường học, là nhà vệ sinh bẩn thỉu, cậu ở cạnh đống rác cũng muốn làm tình à?”
“Chỉ cần là làm với anh, ở chỗ công cộng tôi cũng vui lòng.”
Văn Tự rút tay mình ra, vuốt ve khuôn mặt của Lý Quần Thanh, vết máu lốm đốm khiến anh trong mắt Văn Tự biến thành bông súng lặng lẽ nở rộ dưới ánh trăng, cậu ta sợ khuôn mặt vừa sốt sắng vừa mãnh liệt, muốn chiếm lấy Lý Quần Thanh bây giờ của mình đáng sợ quá mức, bèn vùi đầu vào lồng ngực Lý Quần Thanh, hít sâu một hơi, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, dè dặt hôn lên bờ môi mím chặt của anh, “Lý Quần Thanh… tôi sẽ học cách trưởng thành, anh đợi tôi, anh đừng không có tôi trong mắt mãi thế… tôi không nặng đâu, anh có thể thử đặt tôi vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh, được không?”