Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 26




Học kỳ hai của năm ba đã kết thúc, điểm số của Văn Tự thảm không nỡ nhìn, toàn cúp tiết trốn thi, nhà trường đã cảnh cáo xử lý cậu ta. Văn Tự vẫn muốn lấy được bằng tốt nghiệp, giảng viên thành tâm khuyên nhủ cậu ta nhất định phải đến thi bù, bảo cậu ta ở nhà ôn tập tử tế, đừng để học lại nữa.

Văn Tự ở nhà yên ổn được vài ngày, đọc sách đau cả đầu, cậu ta nhét sách vào cặp, đội mũ bảo hiểm, lái xe máy phân khối lớn màu đen chạy đến chỗ Lý Quần Thanh.

Giữa đường cậu ta lại vòng qua tiệm hoa, mua một bó hoa hồng to màu hồng phấn buộc ở đằng sau, tốc độ xe nhanh quá, vô số cánh hoa hồng phấn bị gió cuốn lên, rơi xuống đường phố xe cộ đông đúc đẹp vô cùng.

Trên đường có một chiếc ô tô cứ bám theo cậu ta mãi, nom rất khả nghi. Tốc độ của chiếc xe đó không thấp, có thể tăng tốc như không muốn sống theo cậu ta, xem ra là đến trả thù.

Văn Tự lái xe phân khối lớn dẫn chiếc ô tô đó đi một vòng quanh công viên trung tâm, bỗng nhiên dừng lại, quả nhiên chiếc ô tô đó lao thẳng vào cậu ta, Văn Tự đứng vững như núi, cậu ta nhấc mũ bảo hiểm lên, chờ chiếc xe ấy tông vào người mình. Nếu tông bị thương, cậu ta sẽ có thể thuận theo tự nhiên đòi chút an ủi từ Lý Quần Thanh.

Chiếc ô tô còn cách Văn Tự mười mét thì vòng sang phải phóng đi mất, nhưng Văn Tự đã nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ đáng sợ của Tưởng Quân. Xe Tưởng Quân không dừng lại, đi thẳng.

Văn Tự nhìn theo hướng Tưởng Quân đi mất rất lâu, con ngươi mắt tối sầm, đáy lòng có một dự định.

Lý Quần Thanh nghe thấy tiếng phục vụ ngoài cửa, anh mặc áo ba lỗ rộng rãi màu trắng ra mở cửa, phục vụ ngoài cửa đưa cho anh quần áo mà lần trước anh mang đi giặt, Lý Quần Thanh còn chưa nói xong câu cảm ơn, Văn Tự đã lách qua phục vụ, ôm eo anh dẫn vào phòng.

Lý Quần Thanh nhìn hoa hồng cậu ta tiện tay ném xuống đất, anh đóng cửa hỏi cậu ta: “Cậu lắm tiền quá không có chỗ tiêu à?”

Kể từ khi ở khách sạn, ngày nào cửa phòng Lý Quần Thanh cũng chất đống hoa hồng và kẹo mút. Chẳng cần đoán anh cũng biết là Văn Tự tặng, làm gì có ai suốt ngày có lòng dạ tặng hoa cho người khác mà không sót hôm nào chứ? Ngoại trừ Văn Tự không có việc gì làm ra, thật sự chẳng nghĩ ra ai nữa.

“Đúng thế, vậy nên toàn bộ đều tiêu cho anh.” Văn Tự đưa cho anh, còn tháo cả cặp xuống, lục thẻ ngân hàng trong đó ra, nhét tất cả vào tay Lý Quần Thanh, “Toàn bộ của cải của tôi đều nộp cho anh đấy, anh giữ giúp tôi đi.”

Lý Quần Thanh cạn lời, anh dọn gọn thẻ ngân hàng rồi đặt vào tay Văn Tự, quay người treo quần áo vào tủ, đi thẳng tới bàn, tiếp tục đọc tài liệu.

Văn Tự đã quen với sự lạnh lùng của Lý Quần Thanh, anh càng thế thì cậu ta càng thích, Văn Tự đứng im ngắm hai cánh tay trắng đến tỏa sáng trước cửa sổ, cặp chân thẳng tắp ngồi rất ngay ngắn, vừa trắng vừa sạch sẽ. Mặt trời chói chang thế kia, cặp chân đẹp thế này không dính thứ gì ướt át dinh dính thì không được.

Văn Tự lấy một cái ghế ngồi cạnh Lý Quần Thanh, đặt tay lên đùi anh rất tự nhiên, vuốt ve nhè nhẹ, cậu ta nằm bò ra bàn, nghiêng đầu ngắm Lý Quần Thanh đang làm việc nghiêm túc, hỏi: “Anh không thích tiền à? Đúng là đồ ngốc.”

“…”

Lý Quần Thanh dịch chân ra chỗ khác, tay Văn Tự bị hẫng, anh xê máy tính và nói, “Tôi đâu có thiếu tiền.”

“Cũng đúng, tôi quên mất.” Văn Tự vươn tay ôm eo Lý Quần Thanh, bế anh đặt lên trên, tiện cho cậu ta vạch dây áo là hôn được đầu v* màu đỏ của anh, “Anh cũng là một thiếu gia xinh đẹp quý phái, làm người khác nhìn một lần là say như điếu đổ.”

“Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu…!”

Lý Quần Thanh đẩy vai Văn Tự, cụp mắt nhìn cậu ta, ánh nắng vàng óng soi rõ cả lông tơ trên mặt anh, làn da trắng nõn nom càng búng ra sữa.

Văn Tự cúi đầu hôn cánh tay Lý Quần Thanh đẩy mình, rồi dán mặt lên cánh tay anh, ngước mắt lên nhìn anh: “Lâu vậy rồi không gặp, lại lạnh nhạt với tôi.”

Lý Quần Thanh rụt tay về, kéo áo ba lỗ xuống, thấy Văn Tự lại định sấn tới hôn mình, anh định dời ghế lùi ra sau, nhưng Văn Tự đã đạp chân giữ ghế anh, hai tay đè lên lưng ghế màu trắng, vươn người tới gần. Lý Quần Thanh ngoảnh đầu đi, nụ hôn của Văn Tự đáp xuống má anh, mềm mại thơm tho.

Văn Tự vùi đầu vào hõm vai Lý Quần Thanh, thè lưỡi liếm yết hầu anh, rồi há miệng ngậm lấy, đùa nghịch hầu yết nhỏ nhắn đó giống như mút đầu v* anh.

“Lát nữa tôi phải đến trường tham dự cuộc họp, cậu thôi đi.”

“Thế anh đừng né, cho tôi hôn một phát, tôi sẽ không tiếp tục nữa.” Văn Tự lưu luyến không rời, liếm xương quai xanh của Lý Quần Thanh, kéo ghế anh lại sát vào mình.

Lý Quần Thanh ngoái đầu, cụp mắt nhìn vào cặp mắt mong đợi của Văn Tự, anh nghiến răng, nhắm mắt ngả ra sau. Văn Tự bật cười trầm, giơ tay vòng qua cổ anh, sấn tới đặt một nụ hôn ngọt ngào, nói: “Thế anh họp xong, chúng ta làm tình được không?”

“…”

Đừng hòng trò chuyện được với Văn Tự bằng cách của người bình thường, tư tưởng của họ căn bản là không nằm cùng một chiều không gian, Lý Quần Thanh không tài nào kết nối được với sóng não của Văn Tự nhanh thế, dứt khoát vẫn ngậm miệng vào cho xong.

“Được thôi, anh không cần trả lời câu hỏi này, tôi tự xem xét.”

Văn Tự bỗng đứng dậy, bế phắt Lý Quần Thanh lên đi về phía giường, tim anh thắt lại, anh hốt hoảng nhìn Văn Tự, hơi cáu: “Không được, tôi đã bảo bây giờ không được!”

“Tôi biết rồi, biết rồi.” Đọc Full Tại Truyện Full

Văn Tự tranh thủ hôn thêm phát nữa lên môi Lý Quần Thanh, cậu ta đứng dậy cầm lấy máy tính của anh đưa cho anh, rồi mang bàn đến sắp xếp cho anh, rồi lấy một quyển vở trọng tâm mượn bạn học giỏi đi in từ trong cặp mình ra, sau đó nằm lên chân anh nói, “Anh đọc của anh đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”

Bó hoa hồng màu hồng phấn trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, lúc này đang tỏa sáng lấp lánh như kim cương trong ánh sáng, theo rèm cửa sổ lay khe khẽ, hương hoa thoang thoảng bay đến mũi Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh cúi đầu liếc nhìn Văn Tự, trên xương quai xanh của cậu ta xăm một con rắn đen thè lưỡi, màu đen hơi sáng, như xông ra từ cơ thể Văn Tự, quấn trên xương quai xanh của cậu ta.

Việc mà thiếu niên xấu xa làm, cậu ta đều làm hết rồi, chẳng sót cái nào.

Trong thời gian này bầu không khí vẫn có thể coi là hòa bình, nhưng Văn Tự khăng khăng bảo học mệt rồi, cậu ta kéo cánh tay Lý Quần Thanh, hôn từ ngón tay đến bả vai, tay cũng sờ lung tung không chịu yên, Lý Quần Thanh giận dữ xuống giường thay quần áo, đi họp sớm nửa tiếng đồng hồ.

Trong cuộc họp bất ngờ gặp lại bạn học cũ Đỗ Nhiêu, Lý Quần Thanh nhất thời hơi lúng túng, anh thật sự rất sợ gặp phải người quen mà không thân, gượng gạo kinh khủng.

Hồi cấp ba, tên Đỗ Nhiêu này chẳng qua lại gì với anh, điểm chung duy nhất chính là đứng cùng một đám người trong nhà vệ sinh, xem Lý Quần Thanh bị người ta biết là đồng tính, khăng khăng đòi xem thân dưới của anh.

Những người đó không xơ múi được gì, mặc dù nom Lý Quần Thanh rất gầy, nhưng đánh nhau rất giỏi. Bố mẹ bảo anh đừng gây chuyện, nhưng có chuyện thì việc đầu tiên nhất định là phải bảo vệ bản thân mình, trước giờ Lý Quần Thanh đều làm theo.

Họp xong, anh nói vài câu với một số tiền bối quen biết rồi đi về, vừa ra khỏi thang máy thì tên Đỗ Nhiêu đó đuổi theo, Lý Quần Thanh ngoái đầu nhìn kẻ gọi tên mình, hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Nhiêu lấy một tấm danh thiếp từ trong áo ra đưa cho anh, nói: “Lý Quần Thanh, cùng là bạn học cũ, giữ cách liên lạc đi.”

“Tôi không cần.” Lý Quần Thanh từ chối rành mạch.

Trong bắt nạt học đường, kẻ bàng quan, quan sát, hùa theo đều là thủ phạm. Lý Quần Thanh không bị thương, nhưng anh nhớ rõ khuôn mặt kinh tởm của Đỗ Nhiêu khi hùa theo họ.

“Mày vẫn y như thế.”

Đỗ Nhiêu cảm thấy mình đã hạ cố lắm rồi, nhưng Lý Quần Thanh vẫn không nể mặt thế này thì không chấp nhận được. Gã đột nhiên vươn tay bóp cổ Lý Quần Thanh, đẩy mạnh anh vào tường, gáy anh xui xẻo bị đập trúng, đau đến mức mắt đọng một tầng sương.

Đỗ Nhiêu nhìn Lý Quần Thanh, nói thong thả, “Năm ấy chính vì mày khinh thường người khác như thế, tao mới muốn nhìn mày bị sỉ nhục. Biết bao năm nay tao đều nhắn tin cho mày qua các nền tảng liên hệ được với mày, mày chưa bao giờ trả lời tin nhắn của tao, mày vênh cái gì? Năm ấy không được xem cặp đùi và dương v*t xinh đẹp của mày, giờ tao xem cũng không muộn phải không?”

“Thế thì phải xem mày có bản lĩnh này không đã.” Lý Quần Thanh thấy bớt đau hơn, anh lập tức đanh mặt, nắm đấm siết chặt đã nghĩ xong cách tấn công tốt nhất.

Nhưng chẳng chờ anh thể hiện võ nghệ, kẻ đang bóp cổ anh đã bị người ta đạp một phát xuống đất, Lý Quần Thanh vừa mới nhìn rõ người đó là Văn Tự, cậu ta đã cầm cái chậu cây bên cạnh đập lên đầu Đỗ Nhiêu, ban đầu gã còn giãy giụa, chỉ trong chớp mắt đã im bặt.

Lý Quần Thanh đứng như trời trồng hồi lâu, sau đó anh lên tiếng: “Cậu ra tay nặng thế làm gì?”

Văn Tự giáng cho gã đàn ông vỡ đầu chảy máu dưới đất một cú tát, rồi mới ngoái đầu nhìn Lý Quần Thanh, cây long não sum suê bị gió thổi kêu xào xạc, ánh sáng và bóng tối đan xen rọi vào khuôn mặt tuấn tú chưa nguôi giận dữ của Văn Tự, tiếng ve sầu im bặt, Lý Quần Thanh nghe thấy giọng nói kiềm chế mà đáng sợ của Văn Tự: “Lý Quần Thanh, tốt nhất là giờ anh hôn tôi đi, nếu không tôi sẽ đánh chết thằng khốn dám chạm vào anh này.”