Chín Chương Thành Thơ

Chương 62: Đi ăn cơm không?




Diệp Già Lam nhẹ buông tay xách túi.

Nam bác sĩ đưa bữa sáng qua, ánh mắt cậu ta ái muội không rõ nhìn Diệp Già Lam, sau đó mới lại giương mắt nhìn về phía người đàn ông đứng sau cô: “Nhanh như vậy đã xong rồi à?”

Đường Ngộ đã nhấc chân đi tới.

Chiếc áo blouse trắng trên người anh sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nhỏ nào, ngay cả cổ tay áo cũng phẳng phiu, anh hơi hơi sắn cổ tay áo lên chút, nhẹ “Ừ” một tiếng.

Nam bác sĩ cũng không hỏi nhiều, cậu ta lại cười tủm tỉm nhìn Diệp Già Lam: “Bác sĩ Diệp, vừa rồi cô nói có qua có lại đúng không?”

“A?”

Nam bác sĩ dường như sợ cô nghe không rõ, nên còn đặc biệt cúi thấp xuống, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, Diệp Già Lam vừa nhấc mắt đã thấy khuôn mặt bị phóng đại của cậu ta, cô vội vàng lui về phía sau nửa bước, bất chi bất giác lên tiếng: “Ừm.”

“Nếu ngày mai tôi cũng đưa bữa sáng cho cậu, vậy có phải đến hôm sau cô cũng sẽ có qua có lại mà đưa cơm cho tôi không?”

Cậu ta đương nhiên chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.

Nhìn tình hình này, đến cả người mù cũng có thể thấy được ái muội giữa hai người này, cậu ta cũng không có ý định chặt đứt nhân duyên nhà người ta.

Huống chi dựa theo tiêu chuẩn kén vợ tuyển chồng của hai người này, trăm phần trăm cậu ta chen không lọt.

Nam bác sĩ chỉ là muốn nhìn phản ứng của Diệp Già Lam chút thôi.

Kết quả lại thấy mắt cô lóe lên, còn chưa nói gì, cậu ta đã bị người ta lôi cổ áo đẩy mạnh vào văn phòng.

Động tác người đàn ông mau, hơn nữa còn rất lưu loát.

Diệp Già Lam chỉ cảm thấy trước mắt lóa đi vài giây, có thứ gì mơ hồ hiện lên, sau đó vị nam bác sĩ bà tám kia đã bị xách cô vào trong văn phòng.

Tay Đường Ngộ còn đặt trên then cửa, anh quay đầu nhìn Diệp Già Lam, “Tối qua sao không thấy em có qua có lại gì?”

“……”

So với anh, Diệp Già Lam quả là thuần khiết như trang giấy trắng vậy.

Cung phản xạ trong phương diện này so với người khác đều dài hơn, cô sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, trừng mắt nhìn Đường Ngộ một cái rồi xoay người về văn phòng của mình.

Sau đó “Phanh” một tiếng, cô kéo cửa vào vang rung cả trời.

Hứa Luyến ngồi cạnh cửa không đến nửa thước bị cô dọa cho hoảng sợ, “Mới sáng ra là ai to gan chọc cậu tức giận thế hả?”

Diệp Già Lam quay đầu nhìn Hứa Luyến, sau đó mặt không đổi sắc chém lung tung: “…… Có gió, gió thổi đó.”

“Nổi gió rồi sao? Lúc tớ ở bên ngoài vẫn lặng mà.”

Diệp Già Lam cười một cái, không nói tiếp.

Cô bình tâm lại, sau đó trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc, “Luyến Luyến, hôm nay sao cậu đến sớm thế?”

“Có họ hàng xa ở dưới quê, mấy năm trước được chuẩn đoán là tâm thần phân liệt, định hôm nay vào thành phố xem thử, sáng sớm tớ đã bị mẹ réo rồi.”

Diệp Già Lam ngồi ngay ngắn, mở máy tính ra xem báo cáo bệnh tình của mấy bệnh nhân: “Mấy giờ đến?”

Hứa Luyến xem đồng hồ, “Nếu không bị kẹt xe thì chắc hơn 8 giờ.”

Diệp Già Lam gật gật đầu.

“Loan Loan.”

“Ừ?”

“Hôm nay cậu có rảnh không?”

Diệp Già Lam nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Hứa Luyến, “Muốn tớ khám cho họ hàng nhà cậu à?”

“Cũng không phải biết phải làm sao nữa,” Hứa Luyến thở dài, “Cậu cũng biết bệnh viện không cho phép bác sĩ khoa chúng ta khám cho bạn bè người thân mà.”

“Xem tình huống đã.”

Diệp Già Lam thật sự không dám tùy tiện đáp ứng, dù sao đợi cô còn một đống chuyện mà.

Dì Tào 307 phải qua xem một chút, cháu gái dì Tào cũng không biết khi nào có thể ở lại viện để trị liệu.

Lớn lớn bé bé đều là chuyện, cùng nhau ép Diệp Già Lam tới có chút phiền.

Cô lắc lắc đầu, không nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này đó nữa, tập trung lực chú ý xem báo cáo bệnh tình của bệnh nhân. 

Sáng nay Bắc Thành vẫn kẹt xe, xe trên đường lớn một nhích cũng khó rời. 

Họ hàng xa nhà Hứa Luyến đến hơn 8h cũng chưa tới bệnh viện.

Diệp Già Lam cũng không cố tình chờ bọn họ, sau khi kiểm tra xong phòng bệnh, bắt đầu từ phòng 307, đi thăm dì Tào. 

Dì Tào không có người nhà chăm sóc bên cạnh, ngày thường cũng là y tá phụ trách phòng bệnh hỗ trợ chăm sóc dì, mới mấy ngày không gặp, dì tựa hồ đã gầy đi một vòng, tóc cũng bạc trắng.

Lúc Diệp Già Lam đi vào, y tá cũng vừa muốn đẩy cửa đi ra, vừa thấy cô là cong môi cười một cái, “Bác sĩ Diệp, chị đã đến rồi?”

Người bên trong gầy trơ cả xương, trên mu bàn tay vẫn cắm ống tiêm, vừa truyền dịch vừa ngủ rồi.

“Mới vừa ngủ,” y tá đóng cửa lại, “Hai ngày này dì ấy không chịu ăn cơm, vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng.”

Diệp Già Lam cách tấm kính cửa nhìn vào trong.

Y tá thở dài: “Bác sĩ Diệp…… Viện phí của dì Tào nên nộp rồi, lần trước giao kỳ hạn là đến thứ bảy tuần này, cũng không còn mấy ngày nữa.”

Diệp Già Lam cũng thở dài, “Bác sĩ Lưu về chưa?”

Bác sĩ Lưu chính là bác sĩ phụ trách của dì Tào.

Y tá gật đầu, “Chiều nay là về, hôm trước lúc nói chuyện này với bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu lại rất vui vẻ.”

“Vui vẻ gì?”

“Bác sĩ Lưu nói, không nộp tiền viện phí là có thể đuổi ra khỏi bệnh viện, đến lúc đó dù có xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan đề bà ấy……”

Diệp Già Lam khẽ nhíu mày.

“Bác sĩ Diệp, cô cũng biết bác sĩ Lưu đang bình chức danh, hận không thể sớm đem củ khoai nóng bỏng tay này ném ra ngoài.”

Diệp Già Lam lại liếc mắt nhìn người đang an tĩnh nằm ngủ trên giường bệnh, thở ra một hơi buồn bực, “Mấy ngày nay tình trạng dì ấy thế nào, trừ không ăn cơm còn có ý định tự sát không?”

“ không có.”

“Vậy là tốt rồi, thuốc cứ theo liều cho dì ấy uống là được,” Diệp Già Lam xoay người rời đi, đi được vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, “Tiểu Vân, cháu gái dì Tào bị bệnh, ngày thường lúc nói chuyện phiếm với dì ấy tốt nhất cứ tránh đi nhé.”

“Dạ, bác sĩ Diệp.”

Diệp Già Lam cười với cô bé một cái, sau đó đi sang phòng bệnh khác.

Bệnh nhân Diệp Già Lam phụ trách không nhiều lắm, đi hết một vòng cũng chưa đến 11 giờ.

Cô mua lon coca ở máy bán hàng tự động, cầm trong tay đi về phía văn phòng, đến khi cách văn phòng khoa tâm thần mấy mét đã nghe được tiếng từ phía văn phòng bọn họ truyền tới ——

“Tiểu Luyến. Đồng nghiệp cháu khi nào thì về hả?”

“Có không thu tiền không? Có thể có chút tiện nghi không?”

Diệp Già Lam thả chậm bước chân, đi đến càng gần tiếng bước chân càng nhẹ.

Giọng nam bên trong không nhỏ, “Có thể thuận tiện xem xem sức khỏe thím cháu có không vấn đề gì không? Sao nhiều năm vẫn không mang thai……”

Diệp Già Lam dừng chân, hai tay nắm chặt lon Coca.

Đồ uống từ máy bán hàng tự động đều là loại lạnh, tay phải cô cầm lon Coca lạnh bắt nửa, ngón tay đều đã lạnh đến phát cứng. 

Nước tụ lên trên thân lon Coca chảy xuống kẽ tay cô.

Diệp Già Lam dịch ngón tay, vừa muốn nhấc chân đi vào, cửa phòng bên cạnh đã bị mở ra.

Người đàn ông từ bên trong đi ra, thấy cô bước chân hơi ngừng lại, “Đứng bên ngoài làm gì đó?”

Diệp Già Lam theo bản năng muốn giấu lon Coca ra sau lưng, kết quả người nọ hơi hơi híp mắt cúi thấp, động tác nhanh hơn cô một chút, một tay nắm tay cổ tay cô, một tay kia kéo lon Coca qua.

“Sao lại uống lạnh rồi?” Đường Ngộ nâng mi nhìn cô.

“Chỉ có loại lạnh thôi.”

“Vậy đi uống nước ấm.”

“……”

Diệp Già Lam mím môi, nhìn chằm chằm lon Coca trong tay anh vài giây, sau đó mới không tình nguyện hỏi lại, “Anh đi đâu đó?”

“Tối qua bố mẹ cô bé kia đã đưa báo cáo bệnh án rất cụ thể đến rồi, thầy Ngô kêu anh qua xem.”

“Vậy anh còn không đi nhanh đi……”

Đường Ngộ lại đứng nguyên không nhúc nhích, bàn tay để không của anh chạm vào đầu ngón tay của Diệp Già Lam, “Còn không trả lời vấn đề vừa rồi của anh đâu.”

Vấn đề vừa rồi…… đứng bên ngoài làm gì?

Đầu óc Diệp Già Lam vừa thông, thuận miệng nói ra câu, “Chờ anh đó.”

Đường Ngộ nhìn cô, vài giây sau, anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên trán Diệp Già Lam, “Đi đây.”

“……”

Diệp Già Lam nhìn bóng dáng đĩnh bạt càng lúc càng xa của anh, nghĩ thầm, có một câu nói quả nhiên không sai.

Trong tình yêu, con người đều không còn IQ.

Những lời này không chỉ áp dụng với phụ nữ mà cũng rất đúng với đàn ông. 

Cô thuận miệng nói dỗ anh thế thôi ——

Thế mà Đường Ngộ cũng tin.

Diệp Già Lam thở dài, cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại ngọt ngào.

Khóe miệng cô cong lên, sau đó lại đang nghe thấy tiếng người đàn ông trong phòng mình, đầu ngón tay cô còn dính bọt nước, sau khi tùy tiện lau lên áo blouse trắng mới đẩy cửa đi vào.

Lúc tiếng mở cửa vang lên, giọng người đàn ông chợt yếu đi không ít.

Diệp Già Lam thấy ông ta quay đầu nhìn cô, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hứa Luyến, “Tiểu Luyến, đây là đồng nghiệp của cháu à?”

Hứa Luyến đã bị ông ta ồn ào đến mức phình to cả đầu, cau mày “Vâng” một tiếng.

“Bác sĩ ơi……”

Người đàn ông đi lên nắm lấy tay Diệp Già Lam, “Cô mau khám cho vợ tôi với.”

Diệp Già Lam chuyển mắt, nhìn đến người phụ nữ đang ngơ ngác ngồi trên ghế.

Ánh mắt dại ra, dừng trong vô định.

Diệp Già Lam qua đi ngồi xuống, lấy ra phiếu đăng ký đưa tới trước mặt người đàn ông để ông ta đăng kí và điền thông tin cần thiết. 

Bệnh tình của bệnh nhân này không tính là đặc thù, chỉ là bệnh tâm thần phân liệt thường thấy ở bệnh nhân bị bệnh tâm lí. 

Sau khi xem bệnh không lâu, đến hơn 12 giờ, Diệp Già Lam cho dì ấy uống thuốc: “Phí xem bệnh thì miễn, giá thuốc cũng không tính là cao.”

Tiền thuốc còn phải trích cho dược sĩ nữa nên có mấy bác sĩ vô lương tâm thích nhất là bán thuốc đắt. 

Diệp Già Lam không thiếu tiền, cũng lười làm loại chuyện ấy, cô đưa đơn thuốc qua, “Vừa rồi nghe bác hỏi với bác sĩ Hứa chuyện con cái, dựa vào tình trạng hiện tại của vợ bác, tôi kiến nghị không nên có con, hơn nữa hôm nay cho bác ấy uống thuốc kháng bệnh tâm thần cũng có khả năng sẽ làm cho thai nhi bị dị dạng.”

Cô đưa đơn thuốc qua.

Mấy chị kiến nghị không nên có con bị cô dùng bút đậm ghi nổi bật lên.

“Bệnh nhân phải kiên trì uống thuốc và tái khám định kì.”

Diệp Già Lam rời khỏi giao diện máy tính, “Bác có thể đi phòng thuốc lấy thuốc rồi.”

Người đàn ông liếc cô một cái, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn kéo vợ đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Hứa Luyến đã kêu rên một tiếng, “Vừa rồi tớ nói với ông ấy không thể có con, ông ấy còn cảm thấy là tớ lừa ông ấy. Sao tớ lại phải lừa kia chứ? Cho dù có con khỏe mạnh, thì dựa vào tình huống nhà bọn họ chắc gì đã nuôi dưỡng nó tử tế được?”

“Cho nên nói khổ nhất vẫn là đưa bé,” Diệp Già Lam đứng dậy, “Đi ăn cơm không?”

Mới vừa nói xong, di động của cô đã rung lên.

Có tin WeChat gửi qua: 【 đi ăn cơm không? 】

Cùng lúc đó, Hứa Luyến bật dậy từ trên ghế, hô to một tiếng: “Đi! Ăn con mẹ nó!”