Chín Chương Thành Thơ

Chương 63: Ngực cũng không nhỏ




Hứa Luyến rõ ràng là bị họ hàng kia làm cho khó chịu không nhẹ, thể lực hao phí không ít, vừa nghe muốn ăn cơm là cả người đều phấn khởi hết cả lên, “Hôm nay ít nhất tớ phải gọi một phần sườn heo chua ngọt, một phần canh xương sườn, lại thêm một phần lòng xào!”

Bên cạnh bồn hoa bên cửa có một cái cân điện tử, nếu là ngày thường, Diệp Già Lam khẳng định sẽ trêu chọc cô nàng vài câu.

Nhưng hôm nay lại là tình huống đặc biệt.

Diệp Già Lam nhìn giao diện WeChat, nên hiện tại, cô nên đáp ứng Hứa Luyến, hay là đống ý với Đường Ngộ đây?

Cô có ý chọn người trước hơn.

Nhưng xét đến cùng cô và Đường Ngộ mới quay lại, nếu mà từ chối anh, vậy có chút không hay lắm, Diệp Già Lam suy nghĩ nửa phút cũng không nghĩ ra phương án hợp lý

Hứa Luyến thấy cô đột nhiên yên lặng, vốn dĩ đã chạy ra cửa, lại đột nhiên dừng lại, “Loan Loan?”

“…… Nga.”

Chứng lựa chọn khó khăn của Diệp Già Lam cũng không phải một ngày hai ngày, dứt khoát kéo ngăn kéo ra, lấy đồng tiền xu* bên trong ra.

(*ý là chị định gieo quẻ?)

“Làm gì đó?” Hứa Luyến càng thêm khó hiểu.

Diệp Già Lam thuận miệng nói lung tung, “Không biết giữa trưa ăn gì.”

Hứa Luyến gật gật đầu, cũng không quấy rầy cô lấy tiền xu, dựa vào khung cửa chờ.

Cô nàng mở nhóm WeChat công việc ra, gửi tin hỏi: 【 trưa nay nhà ăn có món gì ăn ngon không? 】

【 thịt kho tàu, sườn gà hầm nấm, các loại thịt nữa…… Quá nhiều, Tiểu Hứa không biết nên ăn gì sao? 】

【 tớ thì biết ăn gì rồi, nhưng Loan Loan lại không biết ăn cái gì, hiện tại đang vứt tiền xu. 】

Diệp Già Lam không hề biết việc trên nhóm công tác, cô nhắm mắt lại, cầm đồng xu niệm mấy câu.

Mặt ngửa là đi với Đường Ngộ, mặt sấp thì đi cùng Hứa Luyến ăn.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mới ném đi, lúc dừng trên lòng bàn tay, là mặt ngửa.

Cô không vừa lòng với kết quả này lắm, vì thế lại làm lại một lần.

Vẫn là mặt ngửa.

Trong tiềm thức của Diệp Già Lam không muốn làm một kẻ trọng sắc khinh bạn, vừa thấy sắc là quên luôn bạn gì gì đó, nhưng cô tìm mãi không ra cái cớ để từ chối Đường Ngộ, nên hai lần không được, cô liền vứt lần thứ ba.

Hứa Luyến: 【 cậu ấy đã quăng tiền xu đến ba lần rồi. 】

【 Tiền xu của bác sĩ Diệp là hình đa diện phải không, mỗi mặt viết một món à? 】

【 chỉ là tiền xu bình thường hoi à. 】

【 thế thì kì quá, tiền xu có hai mặt thôi, cô ấy có thể tung ra cái gì chứ? 】

Tin này mới vừa gửi, Đường Ngộ đã nhận được một tin: 【 không đi đâu. 】

Cách hai giây, Diệp Già Lam ngại ba chữ này quá lạnh nhạt, vì thế lại gõ hai chữ: 【 hì hì. 】

Sau khi gửi xong tin này, cô ném đồng xu vào ngăn kéo, “Đi thôi.”

“Món ăn món gì ngon?”

“Ăn rau xanh.”

Cô ném ba lần, ba lần đều là mặt ngửa, không xứng ăn thịt.

Diệp Già Lam đã đi tới, Hứa Luyến sờ cổ tay cô, “Đã gầy như vầy còn ăn rau xanh?”

Hứa Luyến: “Loan Loan, cậu biết lúc phụ nữ gầy đi thì chỗ nào bị gầy đầu tiên không?”

Diệp Già Lam mở cửa, nghiêng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, cô cao hơn Hứa Luyến một chút, nên tầm mắt hơi hơi rũ, “Ngực?”

Bingo!

Hứa Luyến vừa muốn hỏi lại một câu, đã nghe Diệp Già Lam “Nga” một câu, “Không liên quan, tớ không thích ngực bự.”

Nói xong không đợi Hứa Luyến nói nữa, Diệp Già Lam đã nhấc chân ra khỏi văn phòng.

Vì tránh gặp phải Đường Ngộ, Diệp Già Lam bước rất nhanh, Hứa Luyến chạy chậm vài bước mới đuổi theo, “Cậu thích hay không không quan trọng, nhưng bác sĩ Đường khẳng định thích ngực bự……”

“……”

Diệp Già Lam không định tiếp tục đề tài này.

Bước chân cô không ngừng, bước càng nhanh, kết quả mới đi không đến mấy bước, đã nghe thấy giọng Hứa Luyến nhỏ đột biến: “……Bác sĩ Đường.”

Diệp Già Lam: “……”

Cái này gọi là cái gì?

Nhà dột còn mắc mưa đêm.

Diệp Già Lam không thể không dừng lại, khóe miệng cô giật giật, quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy Đường Ngộ mới từ văn phòng đi ra.

Anh nhìn Hứa Luyến, sau đó mới nhìn về phía Diệp Già Lam: “Đi ăn cơm sao?”

Hứa Luyến lập tức gật đầu như giã tỏi: “Định cùng Loan Loan đến nhà ăn ăn cơm, bác sĩ Đường, anh muốn đi cùng không?”

“Không được.”

Nếu Đường Ngộ theo chân bọn họ cùng đi ăn cơm, đến lúc đó bóng đèn là chỉ Đường Ngộ hay là Hứa Luyến đây?

Ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ.

Diệp Già Lam mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã nghe anh nói tiếp: “Bác sĩ Diệp, cơm nước xong tới văn phòng chúng tôi một chuyến.”

“…… A?”

“Có việc nói với cô.”

“……”

“Chính sự.”

“…… Được.”

Ánh mắt Hứa Luyến xoay qua xoay lại trên giữa hai người, thấy thế nào cũng không bình thường.

Đường Ngộ lại nghiêng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, “Tôi không thích ngực bự.”

Hứa Luyến: “……”

Mặt Diệp Già Lam nóng lên, hận không thể tìm khe nứt chui vào.

Rõ ràng những lời này là Hứa Luyến nói, nhưng lại qua miệng Đường Ngộ một lần, giống như là công khai xử tội, không cho cô chỗ dung thân.

Người này lại cố tình, mặt không đỏ tim không loạn, đến liếc cũng chả thèm liếc hai người bọn cô, bước vào thang máy xuống dưới lầu trước.

Hứa Luyến bất giác thở hắt ra: “Thính lực thật tốt.”

Diệp Già Lam: “……”

-

Bữa trưa Diệp Già Lam vẫn ăn một cái chân gà.

Cô ăn cơm ít, lấy cơm cũng ít hơn Hứa Luyến, nên ăn xong sớm hơn cô nàng mấy phút.

Hứa Luyến còn ngồi ăn ở đối diện, Diệp Già Lam lấy di động ra nhìn thoáng qua.

WeChat có một tin mới.

【 kết quả sau khi ném tiền xu ba lần là không đi ăn cơm với anh à? 】

Diệp Già Lam rep lại đặc biệt có thành ý: 【 trước khi anh hỏi em, em đã hỏi Luyến Luyến trước rồi, nếu bỏ rơi cô nàng thì không hay lắm, dù sao người không có bạn trai đều când được quan tâm mà. 】

Đường Ngộ không rep lại.

Diệp Già Lam tuy rằng ăn không tính là nhiều, nhưng vẫn hơi no, cô sờ sờ bụng, lại hỏi: 【 anh ăn cơm chưa? 】

【 vẫn chưa. 】

【 anh muốn nói chuyện gì với em? 】

【 ăn xong tới văn phòng anh. 】

Diệp Già Lam cũng không hỏi nhiều nữa, cô bỏ điện thoại vào túi, mãi đến khi Hứa Luyến ăn xong cơm, cô mới đứng dậy thu dọn bàn ăn, lại gọi thêm một phần cơm.

Rửa xong bộ đồ ăn về đến văn phòng là mười phút sau.

Hứa Luyến trực tiếp trở về khoa tâm thần, Diệp Già Lam nhìn đồng hồ, sau đó gõ cửa văn phòng Đường Ngộ.

Bên trong có giọng nam đáp nhanh: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, lúc Diệp Già Lam đi vào, không thấy bác sĩ nào khác trong văn phòng cả, thấy cô nhìn lướt qua đống bàn ghế trống trơn, Đường Ngộ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích: “Có bệnh nhân xảy ra vấn đề, cậu ấy qua xem rồi.”

Diệp Già Lam “Ừ” đáp.

Tầm mắt mới vừa thu hồi, Đường Ngộ đã kẹp tệp giấy đưa qua.

Diệp Già Lam nhận lấy.

Trang đầu tiên là thông tin triệu chứng bệnh, xuống chút nữa là mấy tấm ảnh chụp CT não bộ, cùng một đoạn phân tích bệnh trạng.

Diệp Già Lam xem không hiểu lắm, nhưng nhìn đoạn phân tích là biết bệnh tình nghiêm trọng.

Cô lại lật xem báo cáo một lần nữa rồi lặt sang một trang, sau đó thấy được tin tức của người bệnh.

11 tuổi, giới tính nữ.

Không cần Đường Ngộ nói, Diệp Già Lam cũng biết người này là ai.

Cô bỏ xấp giấy lại lên bàn, “Có sắp xếp nằm viện không?”

Đường Ngộ “Ừ” một tiếng, “11 giờ sáng này nhập viện rồi.”

“Còn cuộc phẫu thuật, đã sắp xếp chưa?”

“Lên lịch thứ năm, người nhà còn chưa ký tên.”

Diệp Già Lam dời mắt từ đơn báo cáo kiểm tra lên mặt Đường Ngộ, “Vì chuyện cũ ư?”

“Ừ.”

Ngón tay Đường Ngộ điểm nhẹ lên đơn báo cáo vài cái, “Phí phẫu thuật, hơn nữa, sau còn phí xạ trị, có thể lên đến hơn mười vạn, vẫn chưa tính viện phí cùng tiền thuốc men để dùng.”

“Hơn nữa u này là u ác tính, dự đoán bệnh tình bất thường, xác suất sống sót là rất thấp.”

Diệp Già Lam siết chặt tay, nắm chặt phần ăn mang từ nhà ăn về, “Thấp là bao nhiêu?”

“Mấy tháng.”

Diệp Già Lam tuy rằng đã làm ở bệnh viện mấy năm, nhưng vì đặc thù của khoa, nên chưa tiếp xúc với mấy bệnh có tỉ lệ tử vong cao.

Từ trước đến nay cô luôn cảm thấy sinh mệnh con người rất ngoan cường, nhưng tiếp xúc rồi mới cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt nhường nào.

Diệp Già Lam thở ra một hơi não nề, tay trong tay siết lại có chút đau, cô mới nhớ ra mình đang cầm đồ, vội đưa ra, đặt lên bàn của Đường Ngộ, “Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

Diệp Già Lam mở nắp hộp cơm ra, “Cô bé kia ở phòng bệnh bao nhiêu?”

“409.”

Đường Ngộ liếc mắt nhìn hộp cơm, “Không muốn ăn.”

Diệp Già Lam đẩy đồ ăn tới trước mặt anh, “Không muốn cũng phải ăn.”

Ai biết cuộc phẫu thuật tiếp theo là khi nào, anh lại ở trong phòng phẫu thuật mất bao lâu chứ?

Chuyện gì cũng không xác định.

Bản thân bác sĩ khoa ngoại chính là một sinh vật kì quái không ngừng làm việc như thế.

Diệp Già Lam lấy đũa gắp thịt đưa qua, “Mau ăn đi, ăn xong rồi để em đến phòng 409 nhìn xem.”

Đường Ngộ giương mắt nhìn cô, đuôi mày giương lên, không há miệng.

Diệp Già Lam dứt khoát cúi người lại gần, khuỷu tay trái nhẹ để trên bàn, tay duỗi ra, đưa miếng thịt đưa tới bên miệng anh.

Mắt hai người giao nhau, Đường Ngộ nhìn cô nửa giây, sau đó tầm mắt ngày một thấp.

Diệp Già Lam còn chưa kịp cúi đầu nhìn theo anh, đã nghe anh mở miệng nói: “Cũng không nhỏ.”

Lời rơi xuống, đầu Diệp Già Lam cũng vừa lúc hạ thấp.

Không nhìn không biết, vừa thấy cô cũng giật nảy mình, tư thế này thật sự không quá lịch sự, bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra một khoảng.

Diệp Già Lam ý thức được muốn đưa tay kéo cổ áo lên, mới vừa vói qua đã lại cảm thấy động tác này có chút đáng khinh, dứt khoát nâng tay trái lên chặn mắt người đối diện.

Nửa người trên của cô hơi hơi nâng lên, “Há miệng.”

Đường Ngộ cuối cùng cũng nghe lời phối hợp một lần.

Giây tiếp theo, Diệp Già Lam mới vừa bỏ miếng thịt vào miệng anh, cửa văn phòng đã bị người ta mở ra.

Người bên ngoài rõ ràng dùng sức không nhỏ, tiếng mở cửa cực lớn, dọa tay Diệp Già Lam run lên, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống.

Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn một cái, sau lưng đã có giọng nam vang lên: “Ngại quá ngại quá, tôi vào không đúng lúc rồi, tôi không thấy gì hết đâu……”

Nói rồi lập tức muốn lui ra ngoài.

Động tác của Diệp Già Lam cứng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức đứng dậy, cô bỏ đũa xuống hộp cơm, “Không cần ra ngoài, tôi xong rồi……”

Nói thế nào đi nữa, người nên đi ra ngoài vẫn là cô mà.

Diệp Già Lam sửa sang lại cổ áo, quay đầu cười với nam bác sĩ một cái, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”

Nói xong cũng bất chấp vẻ mặt lộ ra 5 sắc màu trên khuôn mặt nam bác sĩ kia, cô đã lên qua người anh ta ra khỏi cửa.

Cửa vừa đóng lại, nam bác sĩ liền “Wow” một câu: “Anh đã làm gì bác sĩ Diệp rồi, vì sao cô ấy lại kéo kéo cổ áo?”

Đường Ngộ liếc nhìn cậu ta một cái, không để ý đến câu hỏi vớ vẩn kia.

Cái gì gọi là anh đã làm gì bác sĩ Diệp kia chứ...... Rõ ràng là bác sĩ Diệp làm gì anh thì có.

Đang giờ làm việc lại câu dẫn anh.

-

Trưa hôm đó sau khi tan ca về, Diệp Già Lam mới đến phòng 407 một chuyến.

Dù sao cũng không phải bệnh nhân cô phụ trách, đi vào thời gian làm việc thì không hay lắm, Diệp Già Lam từ văn phòng Đường Ngộ ra có rối rắm vài phút, cuối cùng vẫn quyết định sau khi tan ca mới qua.

6h40 chiều, bên ngoài trời đã sập tối.

Đã là cuối thu, dưới lầu bệnh viện lá rụng đầy đất, lúc này ở trên lầu còn có thể thấy dì lao công đang quét dọn dưới lầu.

Lúc Diệp Già Lam đến phòng 407, cửa phòng bệnh không đóng.

Bên trong tổng cộng có hai cái giường ngủ, một người là ông lão có mái tóc hoa râm bị tắc động mạch, còn một người, chính là cô bé con sáng nay mới nhập viện.

Diệp Già Lam không lập tức gõ cửa đi vào.

Từ góc độ của cô nhìn qua, vừa vặn có thể thấy người phụ nữ ngồi bên mép giường của cô bé, người phụ nữ cầm một quyển truyện cổ tích đọc, giọng không lớn, mơ hồ có thể nghe ra chút khàn khàn.

Diệp Già Lam đứng vài giây, sau đó gõ gõ cửa.

Người phụ nữ giống như không nghe thấy tiếng này, vẫn lật truyện cổ tích, vừa muốn tiếp tục đọc, cô bé con đã duỗi tay sờ sờ cánh tay người phụ nữ, “Mẹ ơi, có người gõ cửa.”

Thấy người phụ nữ quay đầu nhìn qua, Diệp Già Lam lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Người phụ nữ rõ ràng không ngờ là cô tới, sửng sốt một chút mới đứng dậy, “Bác sĩ……”

Thị lực cùa cô bé kia xuống rất nhanh, hiện tại đã thấy không rõ đồ vật, đến bóng người cũng cực kỳ mơ hồ, “Là anh giai bác sĩ sáng nay sao ạ?”

“Không phải……” Người phụ nữ kiên nhẫn giải thích, “Lần này là chị bác sĩ.”

Cô bé cong môi cười, “Chị bác sĩ, chị tới chơi cùng em sao?”

“Đúng vậy,” Diệp Già Lam đến gần, “Em đã ăn cơm chưa đó?”

“Ăn không vô ạ……”

Người phụ nữ thở dài, “Ăn vào là nôn…… Đã mấy ngày không ăn gì nhiều rồi.”

Diệp Già Lam cúi đầu, quả nhiên thấy trên mu bàn tay cô bé có mấy vết kim, hẳn là do truyền dịch dinh dưỡng mà còn lại.

“Chị ơi, chị đọc truyện cổ tích cho em nghe được không?”

“Đình Đình, chị rất bận……”

Diệp Già Lam gật đầu với người phụ nữ, nhận lấy quyển truyện trong tay chị ta, nghiêm túc đọc.

Đọc hết một truyện, không đến mười phút, Đình Đình đã ngủ.

Diệp Già Lam bỏ sách ra, ánh mắt ẩn ý nhìn người phụ nữ, bước ra khỏi phòng bệnh trước.

Người phụ nữ dém lại góc chăn cho cô bé, hai phút sau mới theo ra.

Ngoài hành lang phòng bệnh có mấy bài ghế dựa, Diệp Già Lam tìm chỗ ngồi xuống, người phụ nữ an vị đến bên cạnh cô.

Hai người an an tĩnh tĩnh, Diệp Già Lam mở miệng trước: “Không định tiến hành phẫu thuật sao?”

“Chúng tôi cũng muốn phẫu thuật lắm…… Chỉ có thể vay tiền bạn bè người thân, hiện tại gọi điện thoại khắp nơi đều không ai chịu tiếp, bác sĩ, cô cũng biết bệnh của mẹ chồng tôi cũng tốn không ít tiền…… Hiện tại trong nhà cái có thể bán cũng đều đã bán, lấy không ra nhiều tiền như thế.”

Diệp Già Lam cúi đầu, hai tay giao nhau nắm lại, “Phát hiện bệnh từ khi nào?”

“Cũng không lâu lắm,” đại khái là mấy ngày nay bôn ba rất mệt mỏi, tinh thần người phụ nữ không được tốt lắm, vẻ ngang ngạnh như khi tới nháo bệnh viện mấy hôm trước đã không có, cả khuôn mặt thoạt nhìn tái nhợt lại mỏi mệt, “Tầm nửa tháng trước, Đình Đình nói thấy không rõ gì, tôi và bố nó còn tưởng rằng nó cận thị, mang nó đi cắt kính, sau lại qua mấy ngày lại thấy nó nói không nhìn rõ, lại đau đầu, cơm cũng ăn không vô, còn hay ngất xỉu…… Chúng tôu lúc ấy mới sợ hãi, mang nó tới bệnh viện làm kiểm tra.”

“Hôm đó chị đến bệnh viện là nói chuyện này với dì Tào sao?”

“Tôi nói…… Nhưng tôi không xúi giục bà ấy nhảy lầu……” Người phụ nữ lau lau đôi mắt, “Ngày đó tôi có thể là nói có chút quá kích, nhưng kỳ thật cũng không muốn bà ấy xảy ra chuyện gì.”

“Video bác sĩ Đường đánh người kia ——”

“Đấy cũng là do thật sự không còn cách nào,” giọng người phụ nữ yếu đi, tóc tản ra, nhìn tang thương đau khổ, “Cô cũng biết, chúng tôi thật sự rất thiếu tiền, thật sự không thể nghĩ được cách nào khác.”

“Phí phẫu thuật có thể chúng tôi có thể quyên góp……” Diệp Già Lam dừng một chút, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn chị ta một cái, “Anh ấy là một thầy thuốc tốt.”