Chớp Mắt Nhặt Triệu Ánh Sao Rơi

Chương 12: 479 lá thư vô hồi tín




Suy tư luẩn quẩn ngày càng làm mi mắt của hắn nặng nề khép xuống. Mấy ngày nay, bận rộn việc tìm nhà, chuyển nhà, làm hợp đồng, lại xin nghỉ làm tạm thời ở quán bar khiến hắn bận đến bù đầu bù cổ, chưa thực sự có một giấc ngủ sâu đúng nghĩa.

Lần chợp mắt này cũng thế, hắn bị bóng đè.

Trong giấc mơ, kí ức năm ấy lại hóa ra một thước phim chân thật không ngừng được tua lại.

Hắn mơ thấy người thầy từng là lẽ sống của hắn, từng là niềm tin bất diệt thuở thiếu niên, từng là ánh đuốc lung linh dẫn lối linh hồn u uẩn hắn đi giữa tối tăm đất trời, từng dạy cho hắn biết thế nào là tình yêu, cuối cùng cũng lại phũ phàng phủ định hết thảy mọi thứ lẽ sống thuộc về hắn.

Cao Hằng đứng trong cơn mưa, nghiêm mặt nói:

"Lý Tỉnh Quân, trò nghĩ hoang tưởng của trò sẽ có kết quả sao?"

Giây phút ấy, Lý Tỉnh Quân bỗng hiểu ra, tình cảm của cậu, anh đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ coi nó là thực để xem trọng. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ biết yêu một ai, đến lúc biết rồi, muốn nói ra, người đó lại không cho cậu thừa nhận mà chỉ ép cậu coi đó là hồ đồ tuổi mới lớn.

Thà rằng từ chối hắn một lần, cũng không đau bằng việc bị người mình ủy thác chân tâm phủ nhận tình cảm, cho rằng thứ tình cảm ấy là tội nghiệt, là hoang đường, là không có thật. Cao Hằng chưa một lần tin tưởng hắn, cũng chưa một lần xem trọng hắn. Anh nhất quyết ngăn cản Lý Tỉnh Quân đừng thổ lộ điều mà cậu hằng giữ trong lòng, điều làm sôi sục trái tim quả cảm của thiếu niên suốt đêm ngày.

Với thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất, ngông ngông nghênh nghênh cả ngày chỉ tìm kiếm cách khẳng định bản thân trước mặt người lớn, lần đầu tiên dũng cảm muốn nói ra chân tâm lại bị phủ nhận phũ phàng, tựa như bị chính tượng thánh trong lòng mình xé rách đức tin vụn vỡ.

Anh không từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói rằng tình cảm của cậu vốn dĩ không có thật. Nhẹ nhàng mà phủ nhận hết thảy sự sống của cậu.



Giây phút ấy, cậu hiểu ra, anh cũng không khác gì bọn họ. Giữa hai người là cách trở vời vợi của địa vị xã hội, của tuổi tác, của giới tính, của định kiến, của văn hóa,... Cậu đã không còn là thiếu niên đầy nhuệ khí tưng bừng, vì cậu vừa mất đi vị chúa thánh từ của mình rồi.

Cậu nhớ lại khi mình đánh nhau với bọn côn đồ du thủ của trường nam sinh bên cạnh, chúng giả giả thật thật mà giễu nhại:

"Mẹ cái bọn đồng tính luyến ái bệnh hoạn, bị bệnh truyền nhiễm chết mẹ mày đi cho rồi! Mày với thằng thầy ấy chịch nhau chưa?"

Cậu cũng nhớ lại cả ánh cười điên loạn của người đàn bà đã sinh ra cậu vào đêm hôm ấy, trước ánh nến quỷ dị, bà ta buông lời thề ngoan độc:

"Tao thà chưa từng sinh ra một thằng không ra đàn ông cũng chẳng phải đàn bà như mày! Thế này thì làm sao Lý gia còn cần mày nữa? Điên rồi, ha ha! Điên rồi! Con của ma quỷ! Đích thị là con của ma quỷ!"

Hôm ấy, cậu thẫn thờ đứng dưới mưa, nhưng Cao Hằng nhất quyết không mở cửa nữa. Anh chắc đã hối hận vì hồi đó lỡ mủi lòng đưa tay ra với một kẻ bệnh hoạn như cậu.

Lý Tỉnh Quân đứng dưới mưa đến rạng sáng, tựa như quay trở lại kí ức hồi năm tuổi thơ ấu kia. Dưới cơn mưa, đứa trẻ ấy không còn nương tựa được vào ai cả, chỉ có thể tự vỗ về chính mình. Đừng khóc, Tỉnh Quân ơi, đừng khóc...

Năm cuối cùng, công tác chủ nhiệm của Cao Hằng đột ngột bị chuyển giao cho người khác. Sau đó không lâu, Cao Hằng từ chức, lí do là muốn bắt đầu việc học Thạc sĩ ở nước ngoài, đường đột rời đi, đến ảnh tốt nghiệp cuối năm cùng học sinh cũng không chụp cùng, như thể vội vã trốn chạy điều gì.

Ít lâu sau, Lý Tỉnh Quân tốt nghiệp cấp hai, được Lý gia nhận lại, cũng sắp xếp lí lịch sạch sẽ để nộp vào một trường cấp ba tư thục ở nơi khác. Cậu chưa bao giờ liên lạc được với Cao Hằng. Anh triệt để khước từ việc giữ lại một kết nối dù chỉ là mong manh nhất với cậu. Sau này, Lý Tỉnh Quân mới quay lại trường cũ mà uyển chuyển móc nối được thêm chút thông tin về hồ sơ của Cao Hằng, cũng chỉ biết thêm duy nhất địa chỉ email của anh.

Lý Tỉnh Quân vẫn kiên trì đều đặn gửi thư đến địa chỉ email đó. Dường như những kí ức đáng quên nhất giữa hai người vẫn chưa từng xảy ra, dường như cậu chưa từng bị phát hiện tình cảm hèn mọn đó của mình, dường như giữa hai người chưa từng là sự cự tuyệt lạnh lẽo. Cậu vẫn đều đặn gửi thư hỏi thăm đến email đó, dù chưa một lần nhận được hồi âm, cũng chẳng hay anh có biết đến những lá thư đó không. Những bức thư cậu gửi đến chỉ đơn thuần như nhật kí ngắn gọn kể về cuộc sống hiện tại của chính mình:

"Ngày 15/9/XX,

Hôm nay trên đường đi học về, em đã gặp một con mèo xám, bất giác lại nhớ đến bức ảnh Đại Miểu mà thầy từng cho em xem. Không biết Đại Miểu giờ ra sao, cũng không biết giờ thầy ra sao. Hy vọng thầy khỏe mạnh."

"Ngày 27/10/XX,

Gió lạnh đầu mùa ở thành phố A đến rồi, em cũng đã đổi chăn đệm dày hơn. Các nữ sinh ở trường em cũng mặc váy dài cùng đi tất chân dày hơn nữa rồi. Dạo này đang có mốt khăn quàng đôi giữa các cặp tình nhân, trông thật buồn cười."

"Ngày 30/11/ XX,



Hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi ở nơi đây, không biết chỗ thầy đã có tuyết rơi chưa, cũng không biết thầy hiện đang ở nơi nào. Thầy có bạn gái chưa? Nếu có rồi, dáng vẻ của cô ấy sẽ như thế nào được nhỉ? Hẳn là một cô gái rất dịu dàng, tốt bụng, tĩnh lặng và khả ái.

Thôi, tuyết rơi lạnh quá, tay cũng cóng hết cả, em không muốn viết nữa đâu."

"Ngày 19/12/XX,

Cha em vừa chuyển trường cho em đến nơi mới. Em đã có người để theo đuổi rồi, học trên em một khóa, là con trai.

Cậu ấy hoàn mỹ lắm, không ai là không bị cậu ấy mê hoặc. Biết là rất khó, nhưng em muốn thử theo đuổi cậu ấy.

Thầy có giận em không? Em đoán là có, hoặc là thầy rất chán ghét, cũng có thể là rất ghê tởm."

"Ngày 7/2/ XX,

Mỹ nam thực sự rất khó theo đuổi, em đã dụng công thuê một xe tải chở đầy hoa hồng, thuê biển quảng cáo để tỏ tình, thuê cả quảng trường để hát tình ca cho anh ấy,... anh ấy cũng chẳng thèm đếm xỉa. Lãng mạn đến thế mà vẫn còn có thể lạnh lùng như vậy, thật giống kiểu người như thầy. Nhưng em không từ bỏ đâu. Thầy, thầy còn cách nào để theo đuổi người mình thích, thầy có thể gợi ý cho em được không? Em thực sự nghĩ không ra nữa rồi."

"Ngày X/X/XX..."

...

"Ngày X/X/XX,

Thầy ơi, em đã theo đuổi được Chu Lệ Châu. Cậu ấy chấp nhận ở bên em. Chúng em đều là con trai, cũng đã là người yêu. Chúng em thực sự có thể ở bên nhau. Em chứng minh được, thầy sai rồi. Ở quá khứ, hiện tại hoặc cả sau này, em vẫn kiên trì với tình yêu này. Tình yêu đồng giới không phải là hoang tưởng, cũng không phải bệnh hoạn. Em hi vọng sẽ được thầy chúc phúc.

Ngay cả khi thầy cảm thấy chán ghét hoặc ghê tởm, em cũng chưa từng bao giờ hối hận."

...

Sau đó, những bức thư như thường lệ, chuyển sang kể về cuộc sống hàng ngày giữa cậu và Chu Lệ Châu. Trong câu chuyện mà cậu gửi đến cho anh, có nhiều hơn một nhân vật. Cậu phàn nàn với anh rằng Chu Lệ Châu khó chiều thế nào, cũng khoe khoang với anh rằng Chu Lệ Châu giỏi giang ra sao. Khoảnh khắc y mặc âu phục trắng đẹp tựa thiên sứ tấu đàn piano trong lễ kỉ niệm thành lập trường hệt như một giấc mộng cổ tích của các thiếu nữ vậy. Giây phút ấy, hắn hãnh diện vì y nhường nào, cảm thấy sinh mệnh này kì lạ đến nhường nào. Hắn cũng lại viết:



"Có đôi khi, em tưởng tượng nếu cậu ấy chính là thầy..."

Suốt gần ba năm, bốn trăm bảy muơi tám bức thư kiên trì gửi đi vô hồi tín. gần như tuần nào hắn cũng viết, kể cho anh từ những chuyện lông gà vỏ tỏi của cuộc sống hằng ngày cho đến những phút giây lộng lẫy bừng sáng nhất của tuổi thanh xuân niên thiếu nở hoa, hắn đều kiên trì kể lại, gửi đi, dù biết có thể anh không bao giờ đọc.

Cho đến bức thư cuối cùng, bức thư số bốn trăm bảy muơi chín, cũng là ngày mà Lý Tỉnh Quân tốt nghiệp, là tuổi trưởng thành 18 của cậu.

"Đêm qua, em và Lệ Châu đã ngủ với nhau.

Chúng em đã bên nhau một năm rồi. Đêm qua là buổi tiệc tốt nghiệp của em. Chúng em uống rượu mừng thành niên. Sau đó, em đã làm tình với anh ấy.

Tình dục giữa hai người con trai cũng có thể đầy đau đớn và thăng hoa, cũng có những trải nghiệm sâu kín như khảm sâu vào cốt tủy; vừa kiêu hãnh mà cũng vừa linh thiêng đến thế. Thầy Cao, tuy em không phải Hamlet, tuy em là kẻ rác rưởi đầy thất vọng, nhưng giây phút kia, em thực có dũng khí mong được sống và chết thật huy hoàng cho uớc muốn cùng lí tưởng của riêng mình. Dũng khí ấy cũng lại chứng minh rằng, cảm xúc kia chưa bao giờ là hoang tưởng hồ đồ. Nó hoàn toàn chân thực.

Đau đớn, nhưng đầy chân thực.

Cao Hằng, em muốn nói cho thầy biết, tình cảm ấy, hoàn toàn là chân thực."

Thật ra, bức thư kia còn một câu cuối cùng mà cậu đã ích kỉ giữ lại. Là một tuyên ngôn, một thách thức, cũng là một lời hứa thề, lời khẳng định:

"Em chắn chắn, mình đang quên được anh."