Chớp Mắt Nhặt Triệu Ánh Sao Rơi

Chương 13: Truth or Dare




Có một số phương diện khi đã trở thành thói quen thì rất khó để bỏ, nhất là khi nó đã ăn sâu vào đời sống sinh hoạt hằng ngày. Ví dụ như việc bạn nằm trên chiếc giường thế nào, mở mắt tỉnh dậy trong căn phòng ra sao, mùi hương quen thương, ánh sáng vừa đủ, bóng lưng thân thuộc...

Bảy năm, cứ cho là một phần mười cuộc đời, thì âu cũng đã hằn vào lòng hắn những thói quen khó bỏ. Cậu đã ở căn hộ mới này một tuần, vậy nhưng vẫn chưa thể quen mỗi lần mở mắt tỉnh dậy.

Nhịp sinh hoạt vẫn vậy thôi, nhưng dường như thiếu đi bóng lưng cằn nhằn của ai đó, thiếu cái cau mày quạu cọ quen thuộc.

Vì sao thế nhỉ? Lý Tỉnh Quân cười khổ.

Vì đã có một thói quen ăn sâu vào trong cậu từ lâu. Sau khi chia tay, người ta cần nhiều thời gian để dọn dẹp tâm trí và thay đổi sang những thói quen khác. Cậu không có tình cảm nào cần quên với người đó cả. Chỉ có những thói quen khó từ bỏ.

Bảy năm ở cạnh nhau, không hẳn chỉ có cơm lành canh ngọt. Đã nhiều lần Chu Lệ Châu và Lý Tinh Quân chia tay, toàn bộ đều là Chu Lệ Châu đưa ra quyết định, cậu chỉ gật gù tùy tiện đáp ứng. Sao cũng được, mối quan hệ này phụ thuộc vào Chu Lệ Châu. Anh nghĩ thế nào thì chính là thế ấy, cậu đều có thể chiều theo tùy hứng của anh.

Giận dỗi cậu về nhà khuya, giận dỗi đặc thù công việc của cậu, giận dỗi mùi nước hoa lạ trên vai áo, giật dỗi vì màu son vô tình sượt qua, giận vì trời nắng, giận vì trời mưa, giận vì ngày, giận vì đêm,... còn một triệu lí do giận dỗi vu vơ khác của Chu Lệ Châu mà cậu không thể lí giải hay cắt nghĩa, lâu dần cũng thành lười quan tâm. Vì cứ để kệ một thời gian sau, kì thực vị "tiểu thư" kia cũng sẽ "xuống nước" cầu hòa trước thôi.

Kiểu cầu hòa của Chu Lệ Chau cũng thật buồn cười và ngộ nghĩnh. Tự giận dỗi nhưng cậu cũng sẽ không dỗ mà còn có tâm ý muốn trêu chọc thêm cho vị tổ tông ấy tức đỏ mắt hơn nữa. Không được ai dỗ dành, Chu Lệ Châu tức tối xì khói đầu trút giận vào đủ mọi thứ xung quanh. Trút xong thì tự hạ hỏa.

Không đếm được bao nhiêu lần Chu tổng nổi giận đuổi Lý ăn mày xách vali ra khỏi nhà mình ngay trong đêm. Lý Tỉnh Quân sớm đã là khách quen của các khách sạn xung quanh trong bán kính 5km. Để rồi hai cho đến ba hôm sau, Chu tiểu thư nào đó sẽ tự động cử trợ lí đến khách sạn triệu tập và dọn hành lí của Lý Tỉnh Quân về, với lí do hết sức khiên cưỡng: "Ngài Chu gọi cậu về sửa bồn cầu."

Mấy lần dầu chứng kiến vị trợ lí gương mặt nghiêm túc lạnh lùng nói ra câu ấy, Lý Tỉnh Quân nhịn cười đến suýt tắc thở. Lâu dần cũng thành quen. Lý gia gia hứng lên thì đuổi cậu đi, hứng lên thì gọi cậu về sửa bồn cầu.

Có điều, lần cãi nhau này là chưa từng có tiền lệ. Chu Lệ Châu có lẽ thật sự giận. Cậu lười níu kéo, Chu gia gia cũng không gọi cậu về nhà sửa bồn cầu nữa.

Lý Tỉnh Quân uể oải ăn sáng, lên mạng tìm bừa một bộ phim nào đó xem giết thời gian trước khi đến giờ đi làm. Tìm mãi không có bộ phim nào hay, theo thói quen móc móc chân trêu người bên cạnh, muốn ỷ lại nhờ y tìm hộ, chợt nhận ra bên cạnh chẳng có ai, cãi nhau cũng đã xong, chia tay cũng xong rồi.

Cậu nhạt nhẽo nheo nheo mắt cho đỡ mỏi. Sau khi chia tay nhân loại thường tìm đến những hoạt động như thế nào ấy nhỉ? Tránh cho thói quen cũ dày vò mình đêm ngày, tất nhiên, move on rồi thì phải tìm "thói quen mới" thôi.

Lý Tỉnh Quân máu bốc đồng dồn lên nào, cậu không quen với việc mình sống tư lự và phân vân như thế này, đưa ra quyết định tối nay nghỉ làm, đi tận hưởng cuộc sống độc thân.

Cậu rút điện thoại gọi cho đám Thiệu Thành, Phương Nhiên, rủ thêm mấy đám người tụ tập chơi đùa một đêm vui vẻ.

Mười một giờ đêm trở đi mới thật sự là khung giờ biểu lộ được rõ nhất đời sống long lưu của tha thành phố này

Ánh đèn chớp nhoáng, tiếng nhạc inh tai, trong căn phòng riêng, khoảng gần hai mươi nam thanh nữ tú tập hợp lại, vui vẻ uống rượu bơn đùa. Từ hồi còn là một vị công tử của Lý gia, Lý Tinh Quân đã không hề thiếu thốn những bữa tiệc kiểu này. Có điều lúc đó ở nhà còn toạ một vị Phật gia là Chu Lệ Châu nên hắn cũng không dám làm gì quá trớn. Bây giờ độc thân thì có thể thoải mái rồi.

"Nào, anh Lý, uống đi chứ?! Nhiệt tình lên nào?"

Có hơi cồn tiếp sức, mọi người dạn dĩ hẳn, không quen cũng thành quen. Tất cả tụ lại chơi trò "Truth or Dare". Nghe đến trò chơi thiếu niên cũ rích này, Lý Tinh Quân cũng không hứng thú lắm. Có điều nghe Thiệu Thành nói bộ bài này rất "kích thích" đấy nha. Lý Tinh Quân ù ù cạc cạc gật đầu tùy theo mọi người, tránh làm mất bầu không khí.

"Có chơi có chịu đấy nhé. Phải hoàn toàn đồng thuận mọi yêu cầu đưa ra."

Nhìn ánh mắt ranh mãnh của đám người xung quanh, Lý Tỉnh Quân cũng hơi đổ lạnh, không biết lũ người tinh quái này sẽ đưa ra được những yêu cầu quái gở gì nữa đây.

"Luật chơi rất đơn giản, chúng ta sẽ xoay chai bia này, cổ chai chỉ về phía ai thì người đó bốc bài xem lượt của mình là phải thực hiện hay được đưa ra yêu cầu cho người khác, tùy ý truth or dare. Riêng với Truth, ai không trả lời được thì có thể chọn thực hiện thử thách. Còn với Dare, nếu ai không thực hiện được thì có thể chọn nói ra sự thật được chỉ định. Vậy nhưng, một người không thể chọn Truth hai lần liên tiếp. Sẽ buộc phải có Dare xen giữa các lượt Truth. Nếu ai không thực hiện được Dare thì sẽ phải dừng chơi và chủ xị khao cả đám chầu hôm nay."

Nhìn số champagne ngoại đắt đỏ đã được khui trên bàn hôm nay, mọi người ai cũng có phần hồi hộp.

Người đầu tiên là cô gái tóc vàng, bốc được lá Dare.

"Cởi một đồ vật bất kì trên người của bạn và đặt lên người ngồi đối diện." Cô gái đọc to nội dung thử thách, ai nấy ồ lên thích thú. Người ngồi đối diện cô chính là Lý Tinh Quân

"So eazy", cô gái búng tay, "có điều cũng đâu nói thứ phải cởi ra nhất định là gì đâu đúng không?"

Nói đoạn cô gái liếc mắt, yêu mị hôn môi của mình lên bụng hai ngón tay, sau đó ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phần da lộ ra trên cổ của Lý Tinh Quân, dừng lại ở yết hầu adam, khéo léo in lên đó một ấn kí son môi bắt mắt.

Tiếng cười ồ lên rôm rả, phấn khích biến thành tiếng hú hét kích động khi chứng kiến hành động táo bạo của cô gái. Bầu không khí nhanh chóng được khuấy động. Chu Lệ Châu cũng mỉm cười, nhưng khẽ nhíu mày.

Khói thuốc nghi ngút, rượu và cồn, nam và nữ, son môi và cà vạt, tất cả trộn lẫn vào nhau. Đến lượt Lý Tỉnh Quân chơi, cậu bốc vào lá Truth.

"Mối tình đầu tên là gì?"

Những tiếng ồ cất lên thể hiện sự hơi thất vọng vì một câu hỏi khá an toàn dành cho anh Lý, chẳng có chút kích thích nào.

"Chọn Dare", bất ngờ thay, Lý Tỉnh Quân trực tiếp tỏ ý né tránh câu hỏi đơn giản này, khiến mọi người nhận ra hẳn đây là khía cạnh cậu không muốn đào sâu nhất.

Người đưa ra Dare cho Lý Tinh Quân được chỉ định là cậu thiếu niên răng trắng môi hồng ngồi cạnh cậu.

Người thiếu niên sớm có ý tứ với anh Lý, muốn khai thác nhiều hơn về người đàn ông lúc nào cũng mang vẻ ngông ngạo tùy tiện này.

"Gọi điện cho người được chỉ định trong danh bạ và thuyết phục người đó đến đây uống một ly."

Yêu cầu cũng không đến mức oái oăm, nguy cơ nằm ở việc random đối tượng. Nếu đối tượng là tình cũ, là chủ nợ hoặc giáo viên cũ thì khá đau đầu đấy.

Mọi người ha hả cười, Lý Tỉnh Quân rút điện thoại ra, mở danh bạ, đưa cho cậu trai tùy ý lựa chọn một cái tên, sau đó cười nhạt giơ hai bàn tay lên lắc lắc, tỏ ý đầu hàng vô điều kiện, sinh tử mặc cậu phán quyết.

"Xem nào, cái tên nào bây giờ nhỉ? Lưu Sở Nhiên? Vu Điềm Điềm? Tống Á Minh? Trọng Vĩ?..."

Lần lượt từng cái tên được đọc lên, tăng độ hồi hộp cho không khí. Lý Tinh Quân lắng nghe, lướt lại khuôn mặt của từng người được đọc.

"A, đây rồi, tên vị này hay quá, Chu Lệ Châu."