Ước chừng chính là tương tự như nha môn, hoặc là một loại tồn tại giống đại lý tự. Đường đường là con cháu đại gia, vậy mà lại bởi vì đánh nhau ẩu đả ở phố phường rồi nháo đến nha môn, còn muốn để cho chủ mẫu đi đón người!
(phần này suy nghĩ của nữ chính vẫn là thiên hướng cổ đại nên mình vẫn dịch theo từ ngữ cổ đại nha)
Quả thực là vừa đáng xấu hổ lại buồn cười!
Sắc mặt Cố Tuyết Nghi trầm xuống, nhìn quanh một vòng ở trong phòng, cuối cùng chọn một món đồ vật tiện tay, cầm lên.
Lúc này ánh mắt cô dừng lại trước một đồ vật, không đúng, cái này gọi là "ảnh chụp."
Hình ảnh trên đó vô cùng rõ ràng.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao ngất, người đàn ông lớn lên vô cùng tuấn mỹ, *tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.
*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy: Dịch là Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh
[Trích nhạc phủ thi tập, quyển 47].
Trên người anh ta mặc trang phục màu đen, để tóc ngắn, trên mặt lộ ra một chút tươi cười nhàn nhạt, mặt mày lại hết sức lạnh nhạt.
Cả người của người đàn ông này đều lộ ra một cỗ hương vị không giận tự uy. Chỉ cần thông qua "ảnh chụp" cũng có thể cảm nhận được sự áp bức vô hình mà anh ta truyền tới.
Cố Tuyết Nghi lập tức nhìn ra, người đàn ông đã này đã dính qua máu.
Người đàn ông này bề ngoài khiêm tốn quân tử, nhưng thực tế trên người lại che giấu huyết khí, so với bình thường còn muốn khϊếp người hung lệ hơn.
Đó chính là Yến triều?
Người đàn ông như vậy làm sao có thể dễ dàng đáp ứng kết hôn với nguyên chủ của thân thể này? Nhìn qua cũng sẽ không giống như người bị người khác ép buộc.
Nhưng mà, liên quan rắm gì đến cô.
Cố Tuyết Nghi không thương tiếc trở tay gập tấm ảnh lại.
Nửa phút sau, cô đi ra mở cửa.
Vương Nguyệt đang hô to ngoài cửa, còn có Tưởng Mộng ra sức biểu diễn, đều ngây ngẩn cả người, mắt thấy cánh cửa kia mở ra, Cố Tuyết Nghi đứng bên trong mặc áo ngủ, bên ngoài tùy ý khoác một cái áo gió màu đỏ, mái tóc dài màu đen xõa tung trên vai, mặt mày trong trẻo sắc bén, trong nháy mắt lại có loại tư vị xinh đẹp, đè ép khiến người ta không thở nổi...
Trong phút chốc Vương Nguyệt cùng Tưởng Mộng còn có loại cảm giác mình giống như chú hề diễn xiếc, đang ra sức biểu diễn nhưng lại không chiếm được một đồng xu nào.
Vương Nguyệt lắp bắp một chút: "Phu, phu nhân, ngài ra rồi, cuối cùng cũng đi ra... Tưởng tiểu thư, cô..."
Tưởng Mộng lập tức nheo mắt lại, nhu nhược vô lực tựa vào vai Vương Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tuyết Nghi: "Yến phu nhân, mong cô không cần tùy ý làm việc, tôi cũng không muốn cướp đi vị trí của Yến phu nhân, tôi chỉ muốn cùng cô nói chuyện một chút về đứa nhỏ này..."
Cố Tuyết Nghi thản nhiên đảo mắt qua cô ta, không nói một lời.
Tưởng Mộng lập tức có loại cảm giác quẫn bách bị cô đánh giá từ đầu đến chân, giống như đánh giá một loại hàng hóa nào đó.
Kỳ quái, cô ta điên rồi sao?
Làm sao cô ta lại có thể có cảm giác như vậy?
Tưởng Mộng cắn răng.
Cố Tuyết Nghi cũng không để ý tới bọn họ, sải bước đi xuống dưới lầu.
Vương Nguyệt trợn tròn mắt.
Tưởng Mộng cũng trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ không phải là Cố Tuyết Nghi đi ra để gặp cô ta sao?
Vương Nguyệt vội vàng buông tay ra, không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng muốn đi ngăn cản Cố Tuyết Nghi, trong miệng còn một bên hô: "Phu nhân, cô đừng đi ..."
Bên kia đột nhiên bị hất văng ra, thiếu chút nữa Tưởng Mộng đã ngã xuống đất, cả kinh kêu một tiếng.
Vương Nguyệt đành phải cuống quít quay đầu lại đỡ Tưởng Mộng: "Phu nhân, cô đây là muốn đi làm gì?"
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới dừng bước, nói: "Tôi đi đón Yến Tứ."
Yến Tứ?
Vương Nguyệt sửng sốt một chút mới phản ứng lại, là Tứ thiếu Yến Văn Bách.
"Đón, đón tứ thiếu?" Vương Nguyệt càng nghi hoặc.
Trên dưới Yến gia, không có ai là nể mặt với Cố Tuyết Nghi, đặc biệt là tứ thiếu, tuổi trẻ khí thịnh, không ít lần khiến cho Cố Tuyết Nghi mất hết mặt mũi. Cho nên mặc kệ Tứ thiếu làm sao cũng sẽ không tới phiên Cố Tuyết Nghi đi đón!
Không đợi Vương Nguyệt suy nghĩ rõ ràng, Cố Tuyết Nghi đã lắc lắc đồ vật trong tay: "Ừm, thuận tiện đánh cho một trận."
Lúc này Vương Nguyệt mới thấy rõ ràng, trong tay Cố Tuyết Nghi là một cái thắt lưng Gucci, so với đầu ngón tay còn thô hơn.
Vương Nguyệt: ???
Tưởng Mộng: ???
Cô ... Cô muốn đánh Yến tứ thiếu? Cô dám sao?
Điên rồi, thật là điên rồi!
Phu nhân điên rồi!