Xe một đường chạy tới cửa cục cảnh sát, tài xế có loại cảm giác không lấy lại tinh thần.
"Mở cửa ra." Cố Tuyết Nghi nói.
Nguyên chủ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác ở Yến gia đã quen, tài xế cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, thành thành thật thật đi xuống mở cửa xe cho cô.
Cố Tuyết Nghi nhìn lướt qua, kết hợp với trí nhớ của thân thể này, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Mắt thấy Cố Tuyết Nghi một bước đạp ra ngoài, trên chân vẫn là một đôi dép lê thủy tinh xinh đẹp lại sạch sẽ, tài xế nhịn không được lên tiếng mịt mờ mà khuyên nhủ: "Ngài, ngài thật sự muốn đi đón Tứ thiếu sao?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi đem vẻ khó xử trên mặt tài xế thu vào đáy mắt.
Như thế nào? Yến Tứ này còn là hỗn thế ma vương sao?
Vậy thì càng nên đánh.
Cố Tuyết Nghi nắm chặt "roi" trong tay.
Loại mặt hàng như vậy ở trong gia tộc chọc thị phi, ba đời không phú đều là chuyện nhỏ, liên lụy khiến cho cả gia tộc bị diệt mới là chuyện lớn!
Cố Tuyết Nghi càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, sải bước đi vào cục cảnh sát.
Tài xế nhìn bóng lưng của cô, thở dài, đành phải ở bên ngoài chờ đợi. Nếu thật sự không được ... Vậy đành phải gọi điện thoại cho nhị thiếu.
Hôm nay cũng thật sự là lạ, làm sao phu nhân lại đi quản chuyện của Tứ thiếu? Tiên sinh cũng chưa bao giờ quản chuyện của Tứ thiếu. Nhưng ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện lớn gì!
"Yến Tứ ... Yến Văn Bách ở đâu?" Cố Tuyết Nghi vừa bước vào cửa đã trực tiếp hỏi. Yến gia nổi tiếng, không ai không biết, đương nhiên tên tuổi của Yến tứ thiếu cũng đặc biệt vang dội. Nữ cảnh sát ở cửa sửng sốt một giây, sau đó lập tức phản ứng lại, nói: "Ở bên trong, ngài đi theo tôi."
"Ngài là ... Yến phu nhân phải không?"
"Đúng vậy." Trước khi kết hôn, nguyên chủ thường xuyên xuất hiện trên mấy tạp chí tin đồn. Sau khi kết hôn, bởi vì Yến Triều làm việc khiêm tốn nên nguyên chủ cũng không thể không khiêm tốn theo, số lần xuất hiện trước ống kính cũng ít đi.
Ấn tượng của nữ cảnh sát đối với Yến phu nhân vẫn còn dừng lại ở mấy năm trước, trên tạp chí bát quái kia là hình ảnh nhướng mày đỏ môi, bộ dáng trợn trắng mắt của cô. Trong lúc nhất thời thiếu chút nữa cô ấy đã không thể nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt.
Phụ nữ sau khi kết hôn, không phải đều là bị mài giũa, ngược lại không sáng sủa bằng trước hôn nhân sao? Như thế nào mà Yến phu nhân lại biến thành người khác, biến thành người đẹp hơn.
Có lẽ là gả vào Yến gia cao cấp nên mới như vậy, cũng không có gì cần phải ngạc nhiên?
Nữ cảnh sát đè nén hoang mang trong lòng, dừng bước, đẩy cửa kính trước mặt ra: "Ở bên trong đó, hiện tại Yến tứ thiếu ... Nhìn qua không tốt lắm."
Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Cám ơn."
Nữ cảnh sát có chút thụ sủng nhược kinh.
Yến phu nhân thật đúng là đã thay đổi thành một người khác...
Trong đầu Cố Tuyết Nghi đã nhớ được dáng vẻ của Yến Tứ thiếu.
Trong căn phòng không lớn, chỉ có một thiếu niên ngồi dựa vào. Vóc người cậu ta thon dài, mặc trang phục quái dị thuộc về thế giới này, hình như gọi là "áo sơ mi." Cổ áo sơ mi bị xé rách, lộ ra một mảng lớn l*иg ngực gầy gò hữu lực của thiếu niên.
Lúc này thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân, vì thế quay đầu lại. "Cố … Cố Tuyết Nghi?" Thiếu niên nheo mắt lại, có chút không thể tin được.
"Yến Văn Bách?" Cố Tuyết Nghi cẩn thận đánh giá cậu ta.
Tuổi của thiếu niên hẳn là khoảng hai mươi tuổi, trên trán quấn một dải băng màu trắng, trên dải băng mơ hồ lộ ra một chút vết máu.
Phía dưới dải băng trắng kia là mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, bộ dáng tương đối nổi bật, ngược lại có vài phần phong thái của con em đại gia. Chỉ là thiếu niên nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập không kiên nhẫn, nóng nảy. Nếu cậu ta để tóc dài, mặc trường sam, có lẽ sẽ giống như thiếu niên đao khách trong thế giới của cô.
"Cô tới đây làm gì?" Yến Văn Bách không vui nói.
"Nhận được tin tức của cục cảnh sát."
Khóe miệng Yến Văn Bách giật giật, lộ ra một biểu tình vừa lạnh lùng vừa khinh thường: "Vậy cũng nên là do thư ký của anh trai tôi xử lý... Liên quan gì đến cô?"
"Tôi là chị dâu của cậu." Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi bình tĩnh, giống như chỉ là đang trình bày một sự thật, không pha trộn bất kỳ cảm xúc nào.
Yến Văn Bách đã nghe thấy những lời này không ít lần, đang muốn lên tiếng châm chọc, nhưng vừa ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Cố Tuyết Nghi.
Cô dỡ bỏ lớp trang điểm đậm luôn muốn đè lên đầu người khác, nhưng không tẩy sạch, khóe mắt còn lưu lại một chút mascara màu đen, bóng mắt màu đỏ ... Có lẽ không phải là bóng mắt, có thể là màu đỏ. Còn có khóe môi, khóe môi cũng lưu lại một chút dấu ấn của son môi...
Nhưng như vậy cũng không lộn xộn, ngược lại còn có vẻ có chút sạch sẽ, còn có chút xinh đẹp. Phảng phất như lộ ra vẻ xinh đẹp sau cơn mưa.
Trên mặt cô không còn điêu ngoa hung ác, cô cũng không còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm cậu ta, tức muốn hộc máu mà lớn tiếng cường điệu: "Tôi là vợ của anh trai cậu! Cậu phải nghe lời tôi!"
Cô lạnh lùng nhìn cậu ta như thể nhìn một người lạ. Yến Văn Bách bất giác nắm chặt đầu ngón tay, ngược lại đáy lòng có loại cảm giác quái dị nói không nên lời.
Cố Tuyết Nghi tiện tay cầm lấy một cái ghế, ngồi xuống: "Nói đi, mọi chuyện là như thế nào."
Yến Văn Bách thu lại cảm giác quái dị trong lòng. Khóe miệng cậu ta nhếch lên, cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi sẽ nói cho cô biết sao?"
Cố Tuyết Nghi lắc lắc cổ tay.
"Bùm" một tiếng giòn vang, thắt lưng quất xuống đất.
Cố Tuyết Nghi: "Tôi cho rằng cậu sẽ."
Yến Văn Bách theo bản năng run lên: "..."
Ngay cả ngực cũng lành lạnh.
Cố Tuyết Nghi điên rồi sao?
Cô ... Chẳng lẽ cô còn muốn đánh cậu ta?
"Làm gì, làm gì! Nơi này là cục cảnh sát!"
"Tam thiếu đừng làm bậy..."
Đột nhiên ngoài cửa kính có một trận âm thanh lộn xộn.