Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 106: Ân đền oán trả




Hà Hiểu Minh trừng mắt hất tay mụ ta ra, anh gầm lên

“ Bọn chúng mày còn có tư cách cầu xin hay sao?”

Có lẽ anh nhận ra mình đã mất kiểm soát, nên nhanh chóng điều hòa lại hơi thở

“ Vậy năm xưa, em gái của tôi có cầu xin các người hay không?”

Thẩm Bội cứng đờ họng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đôi vai mụ ta run lên kịch liệt như muốn đứt lìa ra khỏi cơ thể

Hà Hiểu Minh lại gầm lên

“ Nói, có hay không?”

“ Có, có...” Thẩm Bội hoảng loạn gào lên

Mụ lại nhìn Hà Hiểu Minh rồi lẩy bẩy nói

“ Nó...từng cầu xin tôi... nó từng xin tôi thả nó ra, nhưng lúc đó ngọn lửa quá lớn... Tôi còn phải lo cho Tĩnh Hy... Tôi ...”

Hà Hiểu Minh nhếch môi cười nhẹ, nhưng đôi mắt anh dường như có một tầng sương mỏng rất nhẹ.

Kịch liệt đau đớn!

Anh rất đau!

“ Năm đó không phải là sự cố hỏa hoạn thông thường, là hai mẹ con chúng mày cố tình đúng không? Chúng mày cố ý giết chết cô ấy đúng không?” Thẩm Bội vẫn đờ đẫn ra đó không chịu thừa nhận tội ác của mình

“Nói đi.. Tại sao lúc làm không sợ, giờ lại như rùa mất đầu vậy...”



Hà Hiểu Minh tức giận lao đến kéo phăng lớp băng gạc trên mặt của Hà Tĩnh Hy ra. Ả thét lên đau đớn. Nhưng Hà Hiểu Minh cũng không buông tha, anh giận dữ hét lớn

“Mày cũng biết đau sao, thế lúc mày hành hạ tra tấn Hy Văn cô ấy thì sao? Cô ấy vừa mang thai vừa bị bệnh, cùng lúc chịu nhiều tổn thương như vậy cô ấy làm thế nào chịu đựng được?” Anh ngưng lại giây lát rồi lại đau đớn, tay run run chỉ vào Thẩm Bội, giọng thâm trầm lạnh lẽo

" Mày biết cô ấy mồ côi. Mất cha mất mẹ, mày đã không yêu thương, lại nhẫn tâm lừa dối cô ấy. Dùng thân phận mẹ ruột rút trọn thanh xuân tuổi trẻ, sức khỏe và tiền bạc của Hy Văn. Tại sao có thể đối xử với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy? Tại sao? Trả lời đi!" Giọng Hà Hiểu Minh như lạc hẳn đi từ phẫn uất.

Lúc này, mảnh băng gạc từ Hà Tĩnh Hy rơi xuống, hiện ra một khuôn mặt đã bị lột hết da, huyết dịch nhuộm đỏ toàn bộ, vùng mũi còn hiện hai lỗ mũi đã bị cháy biến dạng.

Hà Tĩnh Hy đau đớn không nói được bất cứ lời nói nào, ả chỉ ú ớ trong miệng không hiểu là phẫn ức hay là thanh minh. Nhưng giờ đây, Hiểu Minh sẽ không nghe lọt tai bất cứ lời biện giải nào.

Thẩm Bội nhào đến ôm con gái, ai oán thừa nhận

“ Đúng...là chính tôi đã đốt nhà, chính tôi đã chốt cửa không cho Bạch Hy Văn thoát ra. Cậu hài lòng chưa? Nếu muốn trừng phạt hãy ra tay với tôi, đừng hành hạ con gái tôi. Oan có đầu nợ có chủ, xin hãy trút mọi oán hận lên người tôi...”

Đến lúc này thì anh cũng đã có quyết định cho số phận của hai mẹ con bọn chúng.

Dù có đánh đổi lớn như thế nào anh cũng sẽ cho hai kẻ đang ở trước mắt trả một cái giá thật xứng đáng.

Bạch Hy Văn đã hứng chịu hậu quả thảm khốc của trận cháy năm đó, di chứng suốt 12 năm đeo bám khiến cô vừa mất trí nhớ, vừa bị hủy hoại khuôn mặt.

Nhưng khi vừa có lại được những kí ức về cuộc đời thì lại chính thức bước vào cửa địa ngục một lần nữa.

Tội ác của cả nhà Thẩm Bội phải được phán xét đích đáng, và anh sẽ là người đòi lại công lý cho cô.

“ Cả gia đình chúng mày, kể cả kẻ đã chết là Bạch Chính Đình tao cũng sẽ không tha.”

Nói rồi, anh rời đi để lại một câu nói khiến Thẩm Bội kinh hãi

“ Đến lúc hai mẹ con nhà các người phải trả giá.”

Trong con ngươi ánh lên một cái nhìn tàn ác soi thẳng vào màn đêm u tịch.

Hà Hiểu Minh ngiến răng nắm chặt tay như thể sắp đưa ra một quyết định, dù quyết định ấy khiến cho Bạch Hy Văn sẽ hận anh, thiên địa sẽ khắc ghi tên anh vào bản định tội ác tày trời phải đọa địa ngục.



Hà Hiểu Minh ra lệnh với thuộc hạ bên cạnh

“ Đào xương cốt của Bạch Chính Đình vứt xuống biển cho tao. Hai mẹ con nó thì...” Anh cười nhẹ, như có như không, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Tĩnh Kha nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc, trước quyết định tàn nhẫn này của Hà Hiểu Minh.

Nhưng lệnh được ban ra không thể không làm.

Hai mẹ con nhà Thẩm Bội được đưa đến một nhà thổ ở Somalia nơi đang diễn nội chiến khốc liệt, nơi tập trung của sự khổ đau và cái chết hiện hữu hằng ngày.

Bọn chúng đã sống trên máu và nước mắt của Bạch Hy Văn suốt 15 năm, đày đọa hành hạ cô không có một ngày được bình yên vui vẻ, là nguyên nhân của căn bệnh sắp cướp đi tính mạng của Hy Văn khi cô chỉ mới 24 tuổi xuân.

Giờ đây, nhà thổ sẽ là nơi chờ đón bọn chúng, kiếm sống dựa trên thân xác của mình, cái nơi mà phụ nữ bị bắt cóc, bị bán thân đến ổ mại *** để phục vụ mua vui cho lính đánh thuê, cho phiến quân nổi loạn.

Chắc chắn cuộc đời về sau sẽ sống không bằng chết. Anh mạo hiểm bản thân cứu Hà Tĩnh Hy ra khỏi vụ nổ cũng chính vì mục đích của ngày hôm nay.

Còn Bạch Chính Đình luôn mang danh nghĩa là người cha tốt, nhưng chính bản thân ông ta ngay từ đầu cũng toan tính và hèn yếu, không bảo vệ được Bạch Hy Văn.

Nếu ông ta mở miệng nói ra sự thật thì đã không có kết cục của ngày hôm nay, nếu ông ta không chăm sóc được cho Hy Văn thì nên để cô ra đi, nhưng ông ta không làm vậy.

Ông ta giữ Hy Văn lại bên cạnh, tỏ ra là một người cha lương thiện, người chồng cam chịu chỉ vì ông ta cần Hy Văn cho cái gia đình thối nát ấy, lợi dụng tấm lòng hiếu thảo của cô để làm công cụ kiếm tiền cho gia đình.

Ông ta xứng đáng chịu hậu quả.

Giờ đây, trong lòng Hà Hiểu Minh chỉ là nỗi hận thù lấn át tâm trí, anh không tìm thấy Bạch Hy Văn lại càng khiến thần trí anh trở nên hỗn loạn, điên cuồng, quẫn bức không lối thoát.

Càng hận gia đình nhà đó bao nhiêu, thì sâu thẳm trong lòng anh lại hận chính mình bấy nhiêu.

Chính anh mới là nguyên nhân của mọi vấn đề. Lẽ ra năm ấy anh không nên tin Mạc y. Lẽ ra anh nên quay trở về sớm hơn, lẽ ra anh nên nhận ra cô sớm hơn.

Nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi.