Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 107: Người duy nhất trong tâm trí của cô




Bạch Hy Văn nép mình vào một góc khuất, lặng lẽ nhìn chiếc xe Cadillac quen thuộc đậu trước cửa căn nhà có cổng đầy hoa hồng leo vàng.

Vẫn căn nhà nhỏ quen thuộc ấy, vẫn chiếc xe ấy.

Còn thân ảnh người cô ngày nhớ đêm mong thì không thấy.

Cô không an tâm về anh!

Cô đánh liều quay trở lại nơi diễn ra những ký ức đẹp nhất của đời mình.

Chỉ cần nhìn thấy anh một lần, cô sẽ rời đi ngay.

Hy Văn chờ mãi chờ mãi, đến khi con của cô cũng sốt ruột theo tâm trạng của mẹ, nó mạnh mẽ cựa quậy trong bụng mới khiến Hy Văn bừng tỉnh.

Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện.

Hà Hiểu Minh rời khỏi nhà, bước lên xe. Bất giác anh quay lại nhìn xung quanh, dường như anh cảm nhận có gì đó, nhưng Hy Văn đã nhanh hơn, cô vội nhanh chóng rời khỏi vị trí ẩn nấp bỏ đi.

“ Hy Văn! Là em đúng không?”

Đến khi Hà Hiểu Minh nhận thấy có điều bất thường ở một góc khuất cách anh không xa, vội vã chạy lại thì bóng dáng thấp thoáng kia đã biến mất.

Tĩnh Kha đứng cạnh vội an ủi

“ Có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều nên nhìn nhầm!”

Hà Hiểu Minh gõ trán khó nhọc thở ra một hơi, rồi quay người bước lên xe. Cánh của đóng sầm tạo ra âm thanh khô khốc u buồn như tâm trạng của chủ nhân.

Hy Văn bước nhanh như bỏ chạy, cô sợ chỉ cần một giây nữa thôi cũng khiến cô mất bình tĩnh mà òa khóc.

Anh trở nên tiều tụy đáng thương, không còn là một vị chủ tịch khí chất bất phàm như trước kia nữa, xung quanh anh tỏ ra một thứ không khí lạnh lẽo u ám.

“ Xin lỗi! Làm anh khổ rồi! Nhưng em biết phải làm sao?” Cô ôm miệng kịch liệt che giấu cảm xúc mãnh liệt trong lòng.



...

Hy Văn vừa đến một bệnh viện nhỏ để kiểm tra tình hình cái thai, cô đã ở những ngày tháng cuối cùng của thai kỳ, chỉ chờ ngày chuyển dạ.

Dựa theo tình hình sức khỏe của cô, bác sĩ ái ngại đưa ra một thông báo khiến cô hết sức lo lắng

“ Cô nên chuẩn bị tâm lý, theo báo cáo hồ sơ bệnh án cũ của cô thì rất có thể cô sẽ không thể trực tiếp gây mê, bắt buộc phải sinh thường... E rằng sức khỏe hiện tại của cô không ổn. Nên thông báo với gia đình để chuẩn bị bác sĩ và kíp trực trước.”

Một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu, Hy Văn khó nhọc nhìn bác sĩ

“ Chỉ cần con tôi khỏe mạnh là được! Không cần quan tâm đến tôi”

...

Dạo gần đây, Đông Ca vướng một chuyến hàng liên tỉnh nên không ghé qua thăm cô. Nhưng anh vẫn chu đáo chuẩn bị trước rất nhiều đồ ăn và thuốc cho cô trước khi đi

“ Hy Văn, cũng gần đến ngày sinh rồi. Tôi sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể, đến lúc đó cần phải có người bên cạnh em.” Đông Ca ân cần nói qua điện thoại.

Hy Văn cũng không phải là người yếu đuối hay nương tựa người khác, cô gắng gượng nở nụ cười để anh yên tâm.

“ Chưa đến ngày đâu, anh cứ lo việc chu toàn đi. Thời gian này anh một mình lo lắng chuyện công ty, còn phải chăm sóc tôi. Thật vất vả cho anh quá!”

Có lẽ vì không có kinh nghiệm sinh con, Hy Văn vẫn cứ đinh ninh sẽ sinh con đúng ngày theo chẩn đoán của bác sĩ.

Ngày Đông Ca vừa rời đi thì chuyện gì đến cũng đến.

Một tối đầu mùa đông, trời bắt đầu trở lạnh, một mình Bạch Hy Văn lặng lẽ trong ngôi nhà ở ngoại ô.

Cô vật lộn với cơn đau tái phát trong nhà vệ sinh, vừa thở hổn hển ôm đầu như muốn nức toác ra.

Cô mất kiểm soát tay chân, toàn thân ngã nhào xuống nền gạch lạnh lẽo.

Vội lấy thuốc giảm đau trong túi áo nhét vào miệng, từng giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán cô.



Hy Văn lồm cồm bò ra bậc cửa thì lại cảm nhận bụng dưới vô cùng khó chịu, giống như chướng bụng nhưng lại không phải cái cảm giác ấy.

Cô không chút kinh nghiệm sinh con, nên có chút hoảng hốt.

“ Bé con, là sao thế! Chưa đến ngày dự sinh mà!”

Cô mơ hồ là mình có thể sắp sinh con nhưng bản thân lại không chắc chắn.

“ Hay là mẹ dùng quá nhiều thuốc làm ảnh hưởng đến con.”

Ý nghĩ này làm Hy Văn thấy cay cay khóe mắt, đứa bé này chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Cô ngồi tựa vào cửa nhà vệ sinh, 30 phút rồi 1 giờ trôi qua, cô vẫn vô lực không nhấc nổi chân tay nữa.

Cô biết căn bệnh của mình làm ảnh hưởng khá nhiều đến chức năng vận động của cô, chỉ là không biết một ngày nào đó cô sẽ mãi mãi nằm liệt một chỗ.

Cơn đau âm ỉ bụng dưới cứ càng lúc càng xuất hiện tầng xuất dày đặc. Cách 10 phút một lần đau đớn truyền đến, nhưng cô lại không thể đứng lên.

Hy Văn gượng chống tay thì lại trượt xuống, vô cùng bất lực.

Cô biết mình sắp sinh rồi! Nước ối cũng đã chảy ra, cảm giác như phía dưới hạ thân là một cái nút chai vừa bị bục ra một phát, nước cứ ào ào chảy ra khiến cô hốt hoảng.

Có cả máu!

Hy Văn bật khóc.

Trong cơn hoảng sợ, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là anh.

“ Hiểu Minh!” Hy Văn thở dồn dập khó nhọc, mồ hôi thấm ướt cả áo lẫn mái tóc của cô.

Chút ý thức còn xót lại thôi thúc cô gọi cho anh.

...