Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 92: Thân phận thật sự




Chuyến đi Tô Châu lần này của Hà Hiểu Minh, có hai lý do, một là đại diện Thinh Thế bảo trợ mái ấm trẻ mồ côi, hai là anh đã phát hiện một tin tức về thân thế thực sự của đứa con gái nuôi của Thẩm Bội và Bạch Chính Đình.

Anh đã gặp lại người hàng xóm căn chung cư năm đó, rất may mắn Tĩnh Kha đã tìm được tung tích của người đó sau một thời gian dài truy tìm.

Lời kể của người hàng xóm khiến anh bàng hoàng, hít thở có chút không thông.

“ Năm đó, tôi quay lại để lấy một ít đồ đạc còn xót lại, nên đã chứng kiến vụ cháy năm đó.

Mẹ con nhà đó, vốn dĩ không thương yêu gì con bé Hà Tĩnh Hy. Tôi thường xuyên nghe tiếng chửi bới đánh đập rất tàn nhẫn, chúng tôi cũng có can ngăn mấy lần nhưng sau mỗi lần đó thì bà Thẩm Bội lại càng tàn ác với con bé hơn, nên không ai dám nói ra nói vào nhiều lời nữa.

Lúc cháy chung cư, cả gia đình nhà họ Thẩm Bội và đứa con gái Bạch Hy Văn ở dưới lầu, chỉ có con bé Hà Tĩnh Hy là còn ở lại trong đám cháy.

Vì giữ mạng nó phải liều mình nhảy xuống từ tầng 8, thương tích nặng lắm, chỉ nghĩ là nó sẽ chết luôn rồi. Một nửa khuôn mặt bên trái bị bỏng rất tội nghiệp.”

Nghe đến đây, cốc nước trong tay Hà Hiểu Minh rơi xuống nền nhà vỡ toang.

“ Sau đó, cả nhà họ nghe nói là chuyển đến Thành Đô, còn tôi thì đi Giang Nam. Lần này trở về là vì công việc riêng, nếu không thì sẽ không biết là có các anh đang tìm người hỏi chuyện đâu.

Sau khi đã xác nhận chắc chắn lại một lần nữa. Tĩnh Kha nói lời cảm ơn người hàng xóm rồi tiễn anh ta rời đi.

Anh lại đưa mắt nhìn Hà Hiểu Minh thông báo thêm một tin quyết định về mọi nghi ngờ bấy lâu nay.

“ Tôi đã đến bệnh viện Tô Châu xác nhận, tất cả những thông tin người hàng xóm nói là sự thật. Quả thật, hồ sơ bệnh án ghi rõ tên người bị bỏng mặt là cô Hà Tĩnh Hy. Cô ấy còn bị mất toàn bộ ký ức trước thời điểm xảy ra vụ cháy nữa.

Tôi rất tiếc, vì đã làm việc không chu toàn bỏ qua manh mối quan trọng như vậy. Xin anh cứ trừng phạt, tôi không lời oán trách!”

Hà Hiểu Minh thẩn thờ với cái tin Bạch Hy Văn chính là Tiểu Hy đứa em gái nhỏ đáng thương của anh.

Anh không còn chú ý đến lời Tĩnh Kha nói nữa, chỉ lẳng lặng phẩy tay ra hiệu về lại Thành Đô.



Anh không về nhà mà đi thẳng đến chợ cá khu vực ổ chuột, nơi Bạch Hy Văn đã làm việc nhiều năm.

Tĩnh Kha rất nhanh nhẹn, mua một vài món hàng của chủ sạp và hỏi một vài thông tin về Bạch Hy Văn

Từng lời nói của mấy người ở đó, cứ như hàng ngàn vết dao đâm vào tim Hiểu Minh.

“ Con bé đó số rất khổ, có một người mẹ bài bạc hư hỏng tham ăn nhát làm, thêm một người cha bệnh tật nằm một chỗ. Từ năm 15 tuổi nó đã làm việc cho tôi.”

Một người khác nói chen vào

“ Bà Thẩm Bội có đứa con riêng, cưng chiều hết mực. Còn con bé Bạch Hy Văn thì phải vất vả kiếm tiền để nuôi một nhà bốn miệng ăn. Đến nỗi nó học đại học mà không thể tốt nghiệp ra trường được vì bỏ thi quá nhiều, phải nghỉ giữa chừng. Tội nghiệp!”

“ Chúng tôi biết rõ chuyện xấu của nhà đó, vì Thẩm Bội hay ra chợ vòi tiền con bé. Nhưng dạo gần đây không thấy bóng dáng bà ta nữa. Hi vọng bà ấy thay đổi để Hy Văn bớt khổ!”

Tiếng thở dài của mấy người phụ nữ đó làm Hà Hiểu Minh cảm thấy lồng ngực như bị ép chặt đến mức anh không thở nổi.

Bỏ mặc Tĩnh Kha sau lưng. Anh chầm chậm đi về phía xe, sau đó ra hiệu anh ta ngưng lại không được theo anh nữa.

Tĩnh Kha dừng lại nhìn theo bóng lưng của Hà Hiểu Minh, mà không hiểu anh đang định làm gì.

Chỉ thấy Hà Hiểu Minh quỳ rạp, chống hai tay xuống nền đất, mặt cúi gằm không ngẩng lên.

Hai vai anh run run, cả người như không còn chút sức lực nào chống đỡ.

Cô em gái đáng thương mà anh nỗ lực tìm kiếm 15 năm, lại chính là người ở ngay bên cạnh mình.

Hóa ra, cái cảm giác thân quen khi anh gặp Bạch Hy Văn vì cô ấy chính là Hà Tĩnh Hy.



Nhớ lại những hành động trước kia với Bạch Hy Văn, anh không thể tha thứ cho chính mình, anh căm giận mình bao nhiêu thì lại hận hai mẹ con nhà Thẩm Bội bấy nhiêu.

Bọn chúng thâm độc tàn ác với em gái anh, lại cả gan bày mưu lừa anh bấy lâu nay.

Vậy mà anh lại dễ dàng bỏ qua cho Hà Tĩnh Hy khi biết cô ta hãm hại Bạch Hy Văn sống không bằng chết vào nửa năm trước.

Nếu anh không có một chút đáp trả thì hóa ra anh là thằng ngu dại nhất thế giới này rồi.

Ánh mắt lóa ra tia hung quang muốn giết người càng lúc càng dữ dội.

Tĩnh Kha biết, Hà Hiểu Minh đang dằn vặt tự trách mình, đó cũng là điều dễ hiểu.

Âm thanh gàn đục vang lên bên tai, khiến Tĩnh Kha có chút giật mình

“ Tìm Hà Tĩnh Hy cho tôi. Đồng thời, bằng cách nào đó cho Thẩm Bội ra khỏi tù. Tôi muốn cả nhà bọn chúng phải trả giá.”

Tĩnh Kha không biết anh sẽ có những hành động gì để đối phó với hai người đó, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng tàn khốc. Anh khó nhọc nói “ Tôi làm ngay thưa anh!”

Anh nhớ đến Bạch Hy Văn, người con gái đang chờ anh ở nhà, khiến anh có chút bình tâm trở lại.

Tâm trạng anh kích động vì đã tìm ra Hà Tĩnh Hy thật sự, nhưng còn gì hạnh phúc hơn đó lại cô ấy lại chính là người mà ở cạnh anh bấy lâu nay.

Anh trăm tính ngàn tính cũng không bằng ông trời tính sẵn cho anh.

“ Tiểu Hy! Anh sai rồi. Anh sai vì đã không nhận ra em sớm hơn. Lần đầu tiên trong đời, anh lại cảm thấy mình bất lực và ngu ngốc như vậy.”

Giờ phút này, anh chỉ muốn chạy về thật nhanh với Bạch Hy Văn, không chính xác là Tiểu Hy của anh.

Anh muốn nhìn thấy cô, được ôm cô vào lòng. Có như vậy mới xua tan đi cảm giác tội lỗi, cảm giác bất an đang âm ỉ trong lòng anh lúc này.