Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 93: Bà sinh ra anh ấy nhưng không hiểu anh ấy bằng tôi.




Hy Văn vừa ở bệnh viện ung bướu Thành Đô bước ra, lời bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai cô “ khối u ác tính đã di căn sâu, e rằng cơ hội chữa trị của cô cũng không còn nữa rồi”.

Con đường về nhà bỗng chốc trở nên dài vô tận, hàng me tây xanh mát đang bước vào giai đoạn đẹp nhất của chu kỳ, phủ bóng dưới từng bước chân của cô. Chốc chốc lại một làn gió nhẹ kéo qua thổi qua mặt cuốn theo vô số chiếc lá me tây nhỏ li ti.

Lòng cô nặng trĩu, nhìn đâu cũng thấy bi thương, giữa hàng triệu chiếc lá vẫn xanh mướt nằm trên cao, thì cũng có nhiều chiếc lá chịu số phận phải bị rụng rơi theo làn gió, giống hệt số phận của cô lúc này.

Hà Hiểu Minh anh ấy sẽ ra sao nếu phát hiện ra căn bệnh của cô, sẽ ra sao nếu cô ra đi trước mặt anh ấy.

Trước kia, khi cô xem phim một bộ phim Hàn, có nội dung nữ chính bị ung thư máu, đã tìm lý do chia tay rồi âm thầm bỏ đi để rồi chết trong sự cô đơn một mình.

Bạch Hy Văn cô với tâm lý của một người chưa từng trải qua chuyện tình yêu, chưa từng hiểu nỗi đau của người bị bệnh tật hành hạ, đã buông lời mỉa mai biên kịch cố tình làm tăng thêm tình tiết bi thương để hút khán giả.

Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rồi, cô thật sự thấu hiểu.

Yêu một người là muốn người đó hạnh phúc.

Yêu một người là luôn nhìn xem bản thân trong mắt người đó mình có đẹp không?

Yêu một người là muốn người đó thấy mình bình an tốt đẹp.

Chính là khi bạn biết người ấy yêu bạn lo lắng cho bạn, nếu bạn gặp chuyện chẳng hay người ấy sẽ đau lòng.

Cô rơi vào tình huống mỗi đêm đau đớn như ngàn ngọn búa bổ vào đầu, cắn chặt răng không dám rên la, chỉ sợ anh sẽ vì thế mà lo lắng, thậm chí sẽ phát điên.

Cô lo sợ một ngày nào đó Hà Hiểu Minh sẽ sụp đổ, sẽ đau lòng.

Trong cô hiện tại, chỉ là cảm giác muốn trốn tránh anh, muốn rời đi thật xa, làm cái hành động mà chính cô từng cười mỉa mai ấu trĩ.

Thế nên, cô bỗng chốc suy nghĩ đến một quyết định khiến bản thân thật buồn cười.



Cười ra nước mắt.

Cô lang thang một hồi lâu, thế mà lại đứng trước cửa Đào Hoa Nguyên.

Hình ảnh qua màn hình của cô lại được bảo vệ báo ngay cho Mạc y.

...

Cô ngồi đối diện Mạc y với một tâm trạng trống rỗng, cô không còn sợ bà ta nữa. Suy cho cùng, họ cũng là những người phụ nữ giống nhau. Cùng bị bệnh tật hành hạ, cùng toàn tâm toàn ý hướng về một người đàn ông là Hà Hiểu Minh.

“ Cô đến đây làm gì?” Mạc y vẫn dùng thái độ lạnh lùng mà đối đãi với cô.

“ Chỉ là muốn gặp phu nhân, tâm sự một chút!” Giọng của Hy Văn nhẹ tênh không chút biểu cảm.

“ Hừ!” Mạc y nhếch môi cười nhẹ.

“ Bà có thể ghét tôi, nhưng chắc chắn chuyện tôi nói sau đây có thể khiến bà hài lòng.”

Mạc y ngồi thẳng dậy, như cố ý nghe rõ lời của cô, bà đang có hứng thú với câu nói vừa rồi.

Cả khuôn mặt cô càng lúc càng xanh, co cứng như thể sắp đưa ra một quyết định khó khăn.

“ Tôi sắp đi xa, sẽ không bao giờ trở về nữa. Chắc chắn lúc đó, Hà Hiểu Minh sẽ rất đau lòng, bà cũng biết tính cách của anh ấy không biết sẽ gây ra chuyện gì.”

“ ý của cô là sao?” Mạc y khó hiểu nhìn cô, chưa bao giờ bà cảm thấy khó khăn trong tình huống này, bà không thể suy đoán được rốt cục Hy Văn đang muốn làm cái gì.

“ Hãy tìm cho anh ấy một người phụ nữ chấp nhận anh ấy, cô ấy có thể không hoàn hảo, nhưng tâm tư đơn thuần.”

Cô khó nhọc hít thở, rồi lại nói tiếp



“ Tôi phải xin lỗi bà trước, vì lời tôi nói ra có thể khiến bà không vui... Nhưng bà không hiểu Hà Hiểu Minh một chút nào cả. Mối quan hệ của hai người dần xấu đi, chính là vì bà luôn luôn áp đặt anh ấy theo ý của bà.

Những người con gái bà muốn cưới cho anh ấy hoàn toàn không phù hợp.

Anh ấy lạnh lùng thâm trầm nhưng sâu bên trong lại đơn giản chân thật, chỉ cần đem một chút lòng thành ra đối đãi anh ấy sẽ không ngại mà đáp lại. Những gì anh ấy thể hiện bên ngoài chỉ là vỏ bọc tùy hoàn cảnh thôi.

Anh ấy cần một vợ người bình thường, không nhất thiết xinh đẹp, không nhất thiết phải là con cháu thế gia giàu có...”

Như chạm đến điểm mấu chốt, Mạc Y có chút giận dữ, nhưng vẫn cố kìm nén, giọng bà đều đều nhẹ nhẹ như một cơn mưa dầm tí tách, biểu hiện cho một chấp niệm đã ăn sâu vào trong quan điểm sống của bà.

“ Cô đang dạy tôi cách nhìn người sao, con trai tôi như thế nào không khiến cô phải nói tôi mới biết. Chỉ có kết hôn với những con cháu thế gia mới giúp nó tiến xa, tiến nhanh hơn trong sự nghiệp, đàn ông nên biết cái gì nên và không nên mà hành động, tư duy thấp kém này của cô mới khiến cô và nó mãi mãi không cùng một vị trí trong xã hội này.”

Hy Văn nắm chặt hai tay vào nhau, như cố khuyên bảo

“ Bà có thể không tin tôi, nhưng mong bà hãy thay đổi một chút cách nhìn nhận, đừng khắt khe với anh quá! Hãy quan tâm anh ấy một cách bình thường như một người mẹ bình thường, mối quan hệ của hai người sẽ tốt hơn hiện tại.”

“ Chúng tôi mâu thuẫn tất cả là tại cô.” Mắt Mạc y long lên

Hy Văn lắc đầu thở ra chán nản, bà ta quá cố chấp.

Cô đành xuống giọng nhìn bà bằng ánh mắt nhu cầu xin

“ Đúng. Tôi là không xứng với Hiểu Minh. Tôi sẽ không ở bên cạnh anh ấy nữa, bà yên tâm. Nhưng sau khi tôi đi, mong bà quan tâm anh ấy hơn, có thể tìm một người con gái phù hợp với anh ấy cùng kết hôn sinh con, tất nhiên không phải là hợp theo ý bà. Mong bà cứ suy nghĩ kỹ về lời nói của tôi.”

Nói xong lời, Hy Văn nhanh chóng rời khỏi biệt thự, vì cơn đau của cô lại bắt đầu tái phát.

Cô không muốn bị Mạc y phát hiện, cũng không kịp chào hỏi những người làm quen biết một câu, cứ thế đi như chạy rời đi.

Để lại Mạc y khó hiểu nhìn theo cô sau lưng.