Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 8: Làng chài- Nơi Triệu Hy lớn lên (Phần 1)




“Triệu Hy, anh cao tay thật. Giấu em suốt 5 năm, anh không sợ cả đời này sẽ không có được em sao?”

Cô lấy chiếc nhẫn của mình đeo lên ngón tay giữa. Ngón áp út chính là nhẫn cưới của cô và Minh Vũ.

“Được rồi, cái của anh thì em sẽ xâu nó vào trong dây chuyền“.

Vừa tháo sợi dây chuyền ra, cô đã xâu chiếc nhẫn vào trong rồi đeo lên cổ mình.

Cô đi đến nhà tắm soi gương. Nhìn đôi mắt sưng húp lên vì khóc. Cô lại nhìn xuống sợi dây chuyền, rồi xoè tay ra nhìn hai chiếc nhẫn. Nó làm cô suy nghĩ rất lâu về tình cảm của cô.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Tay cô mò đi lấy chiếc điện thoại. Cô nhấc máy lên gọi điện cho Trạch Viễn.

“Alo anh Viễn“.

“Bé Kiều Oanh“.

“Từ giờ đến mai anh rảnh không?”

“Ừ, chắc anh rảnh“.

Cô đắn đo một lúc.

“Anh ơi, em muốn đến nhà của Triệu Hy...”

“Ý em là muốn anh đi cùng sao?”

“Phải“.

“Được thôi, em ở đâu anh đến đón em“.

Cô cúp máy xong gửi định vị qua cho Trạch Viễn.

Khoảng 20p sau Trạch Viễn đã đến đón cô. Từ cảng biển đi lên những ngọn đèo cao ở ven biển. Lần đầu cô mới chứng kiến được những cảnh đẹp như vậy.

Cô chụp một tấm hình gửi cho Minh Vũ và một dòng tin nhắn. “Em đi về quê của một người đặc biệt, mai em sẽ về“.

Hắn nhắn lại cho cô ngay tức khắc. “Đi chơi vui vẻ nhé“.

Trạch Viễn đột nhiên hỏi cô làm cô giật cả mình.

“Em thích không“.

“Lần đầu em được tận mắt thấy, đúng là đẹp thật“.

“Tý nữa chúng ta sẽ đi xuyên qua khi rừng, ở phía dưới vẫn sẽ thấy những cơn sóng biển lăn tăn trên mặt nước đó“.

“Thật sao!”

Nơi đây yên bình đến kỳ lạ, cô trầm ngâm nhìn những ngọn sóng đang lênh đênh, những con thuyền bắt cá ở xa xa đằng kia bấp bênh trên con sóng.

“Nơi bọn anh lớn lên là một làng chài bé xinh nằm ở thành phố Kỳ An“.

“Nơi đó như thế nào ạ?”

Cô tò mò muốn biết thêm về Triệu Hy, tuy đã biết nhau 5 năm nhưng chưa bao giờ anh đề cập đến quê hương của mình.

“Nó rất xinh đẹp“.

“Anh không còn từ nào để miêu tả sao?”

“Anh cũng không biết nữa“.

“Khi nào thì đến ạ?”

“Khoảng 10p nữa“.

“Em ngủ một chút nhé, khi nào đến nơi anh nhớ kêu em dậy“.

Cô nằm dài ra băng ghế phía sau cảm nhận luồng gió biển bên ngoài đang thổi vào khe ô cửa sổ ô tô.

Không biết từ khi nào cô đã ngủ thiếp đi. Một lúc lâu thật lâu, cô tỉnh dậy thấy mình vẫn nằm trong xe.

Ngoài trời đã xế chiều rồi.

“Trạch Viễn, anh đâu rồi?”

Cô mở cửa xe gọi lớn tên Trạch Viễn.

“Bé Kiều Oanh, anh đây”

Ở bên trong một ngôi nhà khá cũ, cô nghe thấy giọng nói của Trạch Viễn.

Bên ngoài là sân nhà trồng rất nhiều loại cây. Làm cô chú ý là một bà lão trông rất phúc hậu đang ngồi bên ngoài sân cùng với Trạch Viễn.

Cô tiến vào trong, dường như bà lão cũng để ý đến cô. Bà chỉ nheo mắt cười rồi vẫy vẫy cô lại ngồi với bà.

“Viễn à, bạn gái cháu sao?”

“Không đâu bà, đây là...”



Trạch Viễn cũng không biết nói cô là ai nữa, là bạn gái, học trò, hay chỉ là em gái.

“Chào bà ạ, cháu là em gái kết nghĩa của anh Triệu Hy...”

“Em gái sao?”

“À đúng đúng đó bà, em gái là em gái kết nghĩa“.

Trạch Viễn cũng lắp bắp hùa theo cô.

“Cháu đẹp như này mà chỉ là em gái thôi sao?”

“Vâng“.

Trạch Viễn rót cho cô một ly nước.

“Bà ơi, cháu về thăm nhà, chút nữa cháu quay lại nhé“.

“Được được“.

Anh ấy đi để lại cô ngồi nói chuyện với bà của Triệu Hy. Cô rất khó xử, không biết phải nói gì.

“Cháu là bạn gái hay là vợ chưa cưới của Triệu Hy?“.

“Sao ạ?” Cô hơi bất ngờ với câu nói của bà.

Bà chỉ nheo mắt lại nhìn cô cười, bà nắm lấy tay cô, kể cho cô nghe về khoảng thời gian Triệu Hy đi dạy học.

“Thời điểm đó, thằng bé đã kể cho bà nghe về những ngày nó đi dạy học ở trường. Nó phải lòng học trò của mình, là một cô bé hát rất hay, năng động hoạt bát lại hiểu chuyện. Nó thường về vào cuối tuần rồi kể cho bà nghe những câu chuyện của nó“.

“Bà đang nghĩ cô gái đó là cháu sao ạ?”

“Phải, nếu là cháu thì cũng tốt. Cháu rất xinh đẹp“.

Bà uống một ngụm nước rồi lại kể cho cô nghe tiếp.

“Nhưng từ lúc, ba mẹ cô bé đó mất, nó nói với bà, nó sẽ ở cùng cô bé đó. Từ ngày hôm đó nó ít khi về vào cuối tuần, nó thường hay đi cùng cô bé đó. Bà nghĩ ngay đến cháu sau khi cháu nói cháu là em gái của nó“.

“Vậy sao...”

Bà ôm lấy cô vào lòng mình vỗ về như đứa trẻ.

“Hai năm trước Tiểu Viễn lại về báo với bà nó đã mất tích trên biển, đến xác còn không tìm thấy, bà rất đau đớn khi nghe tin nó mất tích, chẳng biết nó còn sống hay đã chết ở nơi nào rồi“.

Cô chỉ ôm lấy bà và khóc, cô cũng không có câu trả lời cụ thể cho chuyện này. Sống hay chết cô cũng không biết nữa...

“Bà chỉ mong cháu sống thật tốt, sống nốt quãng đời của Triệu Hy“.

Bà vẫn nắm chặt lấy tay cô.

“Bà à, cháu đã... Cháu đã kết hôn rồi. Hiện tại cháu rất hạnh phúc...”

“Thật sao?”

Cô không nói, chỉ gật gật đầu.

Mẹ của Trạch Viễn đi lại chỗ của bà.

“Bà nội, đi qua ăn cơm nhé, cả cháu nữa“.

Mẹ Trạch Viễn dìu bà đi qua nhà cô ấy. Cô chỉ lẽo đẽo đi theo.

Một căn nhà đơn giản, chỉ có hai vợ chồng và bà của Triệu Hy.

“Cháu gái, ngồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay ba Trạch Viễn đi đánh cá toàn là cá ngon không đấy“.

“Dạ“.

Ở đây không có bàn ăn, chỉ ngồi xếp bằng ở dưới đất và ăn những bữa cơm nóng hổi cùng nhau.

Một cô gái thành phố lần đầu được trải nghiệm cuộc sống làng quê như cô có cảm giác rất thú vị.

Trạch Viễn giới thiệu về mọi người trong nhà cho cô biết.

“Đây là mẹ anh, em gọi bà ấy là dì Ân, ba anh thì gọi là bác Lâm, bà thì em cứ gọi là bà nội. Bà ấy là bà nội của cả cái làng này đó“.

Nói thế cả nhà cũng chỉ biết bật cười, cô ngơ ngác một hồi. Nhìn những nụ cười ấy, cô cũng có cảm giác hạnh phúc lây, cuối cùng sau cảm giác trống rỗng ấy, cô cũng đã cười thật sảng khoái.

“Bà chưa biết tên của cháu thì phải?”

Bà nội nhìn cô mỉm cười. Cô dường như cũng phát hiện ra mình hơi vô lễ.

“A, cháu tên Kiều Oanh Oanh ạ, thất lễ quá“.

“Ở trên thành phố, cháu làm nghề gì thế? Không lẽ cũng làm cảnh sát à?”

Chú Lâm vừa để miếng cá nướng lên chén cô vừa hỏi.

“Dạ cháu hiện tại đang làm người mẫu ạ“.



Cả nhà khá bất ngờ với câu trả lời của cô.

“Người mẫu sao? Chẳng trách cháu lại đẹp như vậy“.

Dì Ân thốt lên một cách kinh ngạc.

Cô chỉ biết cười trừ. Bữa cơm hôm đó cô mới cảm nhận được hương vị của gia đình sau 4 năm qua.

“Chú Lâm, uống rượu nhiều quá sao mà đi bắt cá được đây“.

Cô cũng bị ép uống đến say bí tỉ. Ngồi nói chuyện với Trạch Viễn và chú Lâm như một gia đình thật sự.

“Khà khà, chú mày đi biển, đầu bị sóng đánh còn chưa lâng lâng, tí rượu đây đã là gì“.

Nói xong chú Lâm uống hết một ly rượu.

“Chú uống mà không nói cháu là không nể cháu rồi“.

“Kiều Oanh, em uống nhiều rồi“.

“Bỏ em ra, nay em phải chuốc cho chú say ngất thì thôi“.

Kiều Oanh gạt phăng cánh tay của Trạch Viễn qua một bên.

Sau lúc lâu cô nằm chèm bẹp ở dưới đất, chú Lâm cũng đã say khướt đi và ngủ rồi.

“Tiểu Viễn, bế con bé về nhà bà ngủ đi“.

Bà nội lại vỗ vai Trạch Viễn rồi lom khon tìm đôi dép rồi chống gậy bước về.

Bà để cô nằm ở phòng của Triệu Hy lúc nhỏ, căn phòng có hơi cũ, nhưng nó chứa đựng cả tuổi thơ của Triệu Hy trong này.

Tiếng chim hót cùng tiếng trẻ con nô đùa đã đánh thức cô dậy. Ngó nghiêng xung quanh, cô thấy có chứ Triệu Hy trên con gấu nhồi bông.

Cô bật dậy đến lấy con gấu trên bàn.

“Phòng anh ấy sao?”

Cô sờ khắp ngóc ngách của căn phòng. Đây là nơi mà Triệu Hy lớn lên. Cô cũng muốn biết Triệu Hy lớn lên như thế nào ở làng chài này.

Cô mở cửa phòng bước ra ngoài. Cô thấy bà đang ngồi nhìn đám con nít vui chơi trên bãi cát.

“Bà“.

“Cháu dậy rồi sao? Bà có nấu canh giải rượu, uống đi cho mau khỏe“.

“Cháu cảm ơn“.

Cô đứng thẫn thờ ở đó.

“Còn ngây ra đó làm gì? Vào đây bà múc cho uống“.

Bà nội kéo cô đi vào trong bếp, bà múc một bát canh thổi vài hơi rồi đưa cho cô uống.

“Uống đi xong rồi cháu qua nhà Tiểu Viễn, nó đưa cháu đi tham quan“.

“Vâng“.

Cô uống hết bát canh, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô tạm biệt bà đi đến nhà Trạch Viễn.

“Anh Viễn“.

Cô vừa đi được mấy bước thấy Trạch Viễn đang hì hục sửa một con tàu nhỏ.

“Anh Viễn, anh biết sửa tàu sao?”

“Ừ, người con của biển cả sao lại không biết chứ“.

Cô ngồi bên cạnh nhìn Trạch Viễn sửa tàu.

“Mà nè Kiều Oanh, em có hạnh phúc với cuộc hôn nhân này không vậy?”

Trạch Viễn lọ mọ tìm cây đinh, nhưng vẫn không quên nói chuyện cho cô đỡ chán.

“Hạnh phúc sao?”

“Không lẽ em không hạnh phúc sao?”

Cô lắc đầu nhìn anh.

“Em hạnh phúc chứ, Minh Vũ rất tốt với em. Chỉ là...”

“Anh hiểu, em phải quên Triệu Hy đi, để bắt đầu cuộc sống mới chứ, có như vậy em mới tìm được hạnh phúc trọn vẹn được“.

“Anh Viễn, từ khi em biết Triệu Hy, em cũng đã quen biết anh. Em coi anh như anh trai ruột của mình vậy, anh nói gì em cũng tin sái cổ. Em ước bây giờ mình có thể nghe lời anh như vậy“.

Trạch Viễn vặn xong con ốc lắp lại vỏ tàu, anh đứng dậy phủi bụi sau quần. Lại kéo cô đứng lên, Trạch Viễn cùng cô đẩy chiếc tàu ra chổ nước sâu.

“Lên thôi, anh dắc em đi lặn ngắm san hô”

“Thật sao? Tuyệt quá“.