Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 9: Làng chài- Nơi Triệu Hy lớn lên (Phần 2)




Cô và Trạch Viễn lái một chiếc tàu nhỏ đến một hòn đảo phía xa làng chài.

Trên đảo này có một cửa hàng bán đồ lặn, cũng thường xuyên có khách ghé thăm.

“Chị Vi Vi“.

“Trạch Viễn về rồi sao?”

“Sao chị biết”

“Nghe giọng là biết ngay ấy mà“.

Đẩy cửa bước vào cô thấy Trạch Viễn khá thân thuộc với mọi người ở nơi đây. Nếu là Triệu Hy thì chắc cũng vậy nhỉ?

“Cô bé xinh xắn này là ai đây? Bạn gái em sao?”

Vi Vi chọc chọc vào người cô rồi nháy mắt với Trạch Viễn.

“Em gái của em thôi“.

“Nhìn em quen lắm, để chị nhớ xem đã thấy em trên TV vài lần rồi“.

“Quen là tất nhiên, con bé là người mẫu diễn viên nổi tiếng đó“.

“À, thì ra là em. Chị có nghe tin em kết hôn với ca sĩ Minh Vũ sao? Cho chị xin chữ ký em đi“.

Cô chỉ biết cười rồi Vi Vi lấy sổ tay để cô ký tên.

“Phải, em kết hôn rồi. Em đến đây một mình để tham quan thôi“.

“Đi đi, chị sẽ kím đồ lặn cho em“.

Vi Vi kéo tay cô đi vào một căn phòng đồ lặn để lựa đồ.

“Viễn à, em lấy đồ lặn rồi ra đó chờ chị nhé“.

Vi Vi nói vọng ra ngoài.

“Kiều Oanh, em vào kia thay đồ đi. Bộ này hợp với em nè“.

Vi Vi đưa cho cô bộ đồ lặn rồi đẩy cô vào trong phòng thay đồ.

“Chị à, kéo khóa giúp em“.

Sau khi trang bị đầy đủ đồ lặn, cô được Vi Vi đưa ra cano.

“Viễn, coi nè“.

“Bé Kiều Oanh nhìn dễ thương quá“.

Cô mỉm cười rất tươi.

“Chị Vi Vi có quen anh Triệu Hy không ạ?”

“Sao lại không? Bọn chị hồi đó hay đi lặn với nhau lắm, thôi đi đi không nói nữa“. Vi Vi đẩy cô lên tàu.

Đi đến một nơi cách xa hòn đảo khoảng hơn 4 hải lý. Cô được Vi Vi hướng dẫn cách đi lặn.

“Chị ơi, thấy sợ quá!”

“Em cứ bình tĩnh đi, có ống lặn với kính đây, em chỉ cần đi theo Trạch Viễn là được“.

“Kiều Oanh, em sẵn sàng chưa?”

Trạch Viễn lao thẳng xuống biển rồi ngoi lên đỡ cô xuống.

Lần đầu trong đời cô được bước ra thế giới bên ngoài. Ngắm nhìn những rạn san hô và những chú cá đang tung tăng. Cô như một nàng tiên cá ở cùng với đại dương xanh thẳm.

Cô cố gắng giữ hơi thở đều nhất có thể. Cô muốn lặn thật lâu thật sâu để đắm mình vào không gian bao la này. Cô đắm mình vào đại dương như đang để Triệu Hy ôm mình vào lòng. Anh ấy bây giờ là biển cả, hãy để cho anh ấy bảo vệ và che chở cho cô.

Trồi lên khỏi mặt biển, cô nhớ lại những rạn san hô và những chú cá đang tự do bơi tung tăng trong làn nước.

Cô nhớ lại cách mà Triệu Hy đã từng kể về quê hương mình đầy tự hào như thế nào.



Vi Vi từ đằng sau nổi lên. Cô ngó nghiêng tìm bóng dáng củ Trạch Viễn.

“Em làm quen được rồi đó“. Anh ấy trồi lên ngay trước mắt cô.

“Hơi ù tai nhưng chắc không sao“.

......................

10 giờ trưa, cô tạm biệt Vi Vi rồi về lại đảo cùng mọi người.

“Kiều Oanh vậy mà lặn cùng giỏi nhỉ“.

“Em đang bị ù tai đây“.

“Haha, tý nữa sẽ hết thôi“.

Trạch Viễn vỗ vai cô.

Bước chân lên làng chài vào buổi trưa có cảm giác gì đó rất khác lạ...

Mọi người tấp nập đi đánh cá, phơi khô rồi lại làm lưới.

Thì ra tuổi thơ của anh ấy đều là cá và cá.

“Kiều Oanh, qua đây nhìn nè“.

“Đâu?”

Trạch Viễn kéo tay cô đi một bãi cát.

Dưới bãi cát có rất nhiều vỏ sò. Trạch Viễn kêu cô lựa lấy vài cái thật đẹp để trang trí.

“Sao ở đây nhiều vỏ sò thế ạ?”

“Người dân ở đây đi lặn để lấy sò, hoặc chài lưới dính vào thì nó sẽ đem bỏ ở đây“.

“Em sẽ lựa để gắn lên khung tranh“.

“Em giống Triệu Hy thật đó...”

Cô thắc mắc: “Giống?”

“Cậu ấy hồi đó cũng đi lấy vỏ sò để gắn lên khung tranh “.

Thì ra đó à sở thích của anh ấy sao. Triệu Hy cũng có một thời ngây ngô như vậy sao?

“A, Tiểu Viễn Kiều Oanh“.

Cô nghe giọng nói vang vọng ngoài khơi xa.

“Là chú Lâm...”

Con tàu từ từ tiến về phía đất liền.

Chú lầm nhảy xuống tiến về phía cô và Trạch Viễn đang đi.

“Hai đứa có muốn ra biển đánh cá không?”

Cô cười đầy ngạc nhiên: “Thật sao ạ?”

Đâu hình như là lần đầu cô đi đánh cá trên biển.

“Sao lại không, đi đi“.

Trạch Viễn nhìn rồi ra hiệu cô lên thuyền.

Thuyền đánh cá của chú Lâm là loại thuyền không quá to cũng không quá nhỏ.

“Cháu có bị say sóng không?“.

“Hơi lâng lâng chú ạ“.

“Đàn bà con gái chỉ có ở làng dệt lưới lựa cá, ít ai lại đi ra biển lắm“.



Chú lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra. Hút lấy một hơi, làn khói bay theo cơn gió phấp phới.

“Cháu cứ ở đó ngắm nhìn mọi thứ đi, biển cả mênh mông như này“.

Chú Lâm quay người bước vào phía trong.

Kiều Oanh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh để đăng lên mạng xã hội.

Cô định làm vậy nhưng...

Cô thoát ra gửi cho Minh Vũ một tin nhắn kèm bước hình.

“Minh Vũ coi em trên biển nè”

Hắn trả lời cô ngay tức khắc.

“Có bị say sóng không?”

“Hơi say chút thôi, nhưng biển đẹp lắm“.

“Ừm, anh bận xíu nhé“.

Đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng nó lại làm cô mỉm cười. Chắc hắn đang bận quay phim nên mới gấp gáp như vậy.

Với một người làm việc toàn thời gian để quan tâm một người thật sự rất hiếm hoi.

“Trạch Viễn,...”

“Em tính nói gì?”

“Hưm... Em muốn biết anh ấy lớn lên như thế nào ở đây...”

Trạch Viễn đang cười bỗng nhiên khựng lại.

“Hah,... Ngày nhỏ bọn anh đã được nuôi sống bằng hải sản ở vùng biển này. Hồi đó nhà bọn anh rất nghèo... Đến nỗi không có cơm có khoai ăn. Bọn anh phải dầm mưa dãi nắng để kiếm tiền nuôi sống bản thân và đi học“.

...----------------...

“Viễn Viễn, thi xem nay ai bắt cá nhiều hơn không?”

“Tất nhiên là tôi thắng cậu rồi“.

“Xì, tôi luôn thắng cậu mà”

Triệu Hy đẩy mạnh vai của Trạch Viễn.

“Úi, té!”

...----------------...

“Cả cái làng chài hình như chỉ có hai anh là còn nhỏ, các anh chị trong làng đều bỏ lên thành phố kiếm sống“.

“Vậy sao...”

“Chắc là vui lắm nhỉ?”

Anh cười nhếch mép: “Phải, vui lắm!”

...

Em không biết tuổi thơ của các anh lại vui đến như vậy... Ông trời quả nhiên cướp đi cái này sẽ cho ta cái kia.

Từ nhỏ cô đã được ba mẹ dạy dỗ trong môi trường học tập tốt nhất. Gia đình cô khá giả, có của ăn của để, nhưng cô lại không được vui chơi quá nhiều. Suốt ngày chỉ lao đầu vào học cho đến khi tới tuổi nổi loạn.

...****************...

“À mà anh chợt nhớ đến ngày em bị bắt lên đồn cảnh sát“.

“Thôi đừng nhớ nữa!”

Chú Lâm ra vỗ vỗ tay ra hiệu họ ra kéo lưới cá.

Lầm đầu cô cảm nhận được niềm vui, lần đầu cô cảm thấy gió biển dễ chịu. Cô biết được mùi biển như thế nào rồi.