Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lúc này, Lục Hi Hòa đang dựa vào chỗ bệ cửa sổ nghe điện thoại của Kỷ Diễn.
“Em không sao chứ?” Kỷ Diễn quan tâm hỏi.
Giọng điệu như lo cô sẽ bị đánh của anh khiến Lục Hi Hòa bật cười. Cô có phải trẻ con đâu, sao lại bị đánh được, mà kể cả cô là trẻ con đi chăng nữa, lão Lục cũng không nỡ đánh cô đâu: “Em không sao cả, anh đừng lo.”
“Anh chỉ lo cho em thôi.”
“Vâng, em biết mà, thực ra em cũng không biết lão Lục bị sao nữa, trước đây ông ấy không như vậy đâu, là một người rất dễ gần. Chắc là ông ấy ghen tị với anh đấy.”
Lục Hi Hòa không biết lý do, nhưng anh lại rất rõ vì sao. Từ thái độ hôm nay của Lục Trường Vĩ, anh đã biết con đường tương lai của mình sẽ rất khó khăn, anh cũng rất hiểu thái độ của ông.
“Có lẽ vậy, dù sao em cũng là con gái cưng của ông ấy mà. Đừng quên chuyện đã hứa với anh đấy.”
“Dạ?”
“Em đã hứa, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên anh.”
Lục Hi Hòa bật cười, “Anh lo ba em không đồng ý chuyện của chúng ta sao? Không ngờ anh lại nhìn xa trông rộng thế đấy. Nhưng mà anh không cần lo đâu, ba rất thương em, cho nên anh chỉ cần lấy lòng ông ấy là được, chắc chắn ông ấy sẽ chấp nhận anh.”
“Ừm, anh biết rồi, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Vậy anh định lúc nào sẽ đến nhà em?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai luôn ạ?”
“Ừ, không được à?”
“Được ạ. Đúng rồi, Diễn Diễn, phải nói thế nào nhỉ? Không biết có phải là em đã nghĩ nhiều quá không, nhưng em luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Tay đang cầm điện thoại của Kỷ Diễn xiết chặt lại, anh hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Lục Hi Hòa nghĩ nghĩ một lúc, ngập ngừng đáp: “Chỉ là trực giác thôi, em cảm thấy hình như ba đang giấu em điều gì đó, ông ấy rất khác thường, thậm chí còn muốn em rời khỏi giới giải trí, anh thấy có phải ông ấy đang làm quá vấn đề không?”
Ánh mắt Kỷ Diễn lập tức trầm xuống, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Em đừng suy nghĩ nhiều. Anh có thể hiểu được tâm trạng của bác trai. Ông ấy chỉ đang lo cho em, sợ em bị tổn thương mà thôi.”
“Nhưng anh sẽ không làm em tổn thương.”
Kỷ Diễn mím môi, anh không biết hành động của mình bây giờ có làm cô đau lòng không. Thật ra anh cũng giống như Lục Trường Vĩ, hy vọng cô sẽ quên hết chuyện trước kia, không nghĩ về chúng nữa. Nhưng nếu bắt anh rời xa cô, anh lại không làm được.
“Nhưng bác trai không hiểu chuyện này, chúng ta phải thông cảm cho ông ấy.”
“Vâng, em hiểu rồi. Em đi tắm trước đây, mai em chờ anh ở nhà.’’
“Ừm, đi đi. Chúc em ngủ ngon.”
“Anh ngủ ngon.”
“Tít…tít…tít…’’ Kỷ Diễn nghe tiếng thông báo cúp điện thoại vang lên từ đầu bên kia. Trong căn phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh, dường như có thứ gì đó đang lắc lư trước mặt anh, nó rõ ràng đến lạ thường, lặng lẽ thấm vào tim anh từng chút một.
Thời tiết ngày hôm đó khá xấu, mây đen giăng kín cả bầu trời. Anh lặng lẽ đi theo sau cô, thân hình gầy guộc ẩn trong chiếc áo bệnh viện rộng rãi, cô bước rất chậm, vừa đi vừa dò dẫm.
Khi cô đang cẩn thận bước đi từng bước thì đột nhiên có tiếng la hét vang lên ở phía trước: “Bạn nhỏ ơi, cháu mau tránh sang bên trái một chút đi.”
Cô không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể quan sát được có vài nhân viên y tế đang vội vã đẩy một người nằm trên giường cấp cứu lao về phía cô. Bước chân của cô dừng lại, cô nghiêng đầu lắng nghe, bên trái?
Cô nhẹ nhàng dịch sang trái một bước nhỏ.
“Nữa đi cháu, dịch sang một chút nữa.”
Nữa ư?
Cô luống cuống nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Khi cô đang sững sờ thì một bàn tay mát lạnh nắm lấy tay cô, sau đó cả người cô va vào lồng ngực của ai đó rồi bị kéo sang một bên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em biết ngay là anh ở phía sau em mà.”
Từ khi xảy ra tai nạn đến nay, luôn có một người lặng lẽ dõi theo cô. Anh sẽ xuất hiện mỗi khi cô không tìm được đường, hay khi cô sắp ngã xuống cầu thang, nhưng anh không nói với cô một câu nào.
Cô không biết anh là ai, nhưng cô biết anh là người đã kéo cô ra khỏi xe lúc đó. Mặc dù cô không biết anh trông như thế nào, nhưng cô nhớ rõ đôi tay của anh, cô đã nắm tay anh không biết bao nhiêu lần, đã sớm quen với bàn tay ấy rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, anh nhớ ánh mắt của cô, đó là một đôi mắt rất đẹp, nhưng lúc này, đôi mắt ấy đang bị một lớp băng gạc trắng bao phủ, anh không còn nhìn thấy chút tia sáng lấp lánh nào nữa.
“Dù em không biết tên của anh là gì, nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh đã cứu em và mẹ.”
“Chắc chắn anh là một người rất tốt.”
“Đúng rồi, anh biết em muốn đi đâu không?”
“Em muốn đến phòng chăm sóc đặc biệt. Ba nói sức khỏe của mẹ em tốt hơn rồi. Em muốn gặp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi thấy em.”
Cô dường như đã quen với sự im lặng của anh nên cứ vô tư tự hỏi tự trả lời. Giọng của cô đột nhiên trở nên buồn bã: “Anh nói xem, mắt của em còn có thể nhìn thấy được nữa không? Em có thể nhìn thấy mặt trời không?”
Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói thế nào, đành im lặng nghe cô lải nhải.
“Chờ mắt em khỏi rồi, em có thể nhìn thấy anh không?”
____
Thứ bảy, Lục Trường Vĩ không cần lên lớp.
Lục Hi Hòa liếc nhìn Lục Trường Vĩ đang đọc sách ở dưới, rồi liếc nhìn Thẩm Lan Du đang nấu ăn trong bếp, sau đó lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Kỷ Diễn.
“Anh đi đến đâu rồi?”
Cô đợi một lúc, vẫn chưa thấy Kỷ Diễn trả lời, chắc anh đang trên đường đến. Cô nghĩ nghĩ rồi xuống tầng, ngồi xuống đối diện Lục Trường Vĩ.
“Ba ơi, anh ấy sắp đến rồi ạ.”
Lục Trường Vĩ nhướng mày liếc cô một cái, khẽ ậm ừ rồi cúi đầu đọc sách tiếp.
Lục Hi Hòa chớp chớp mắt, lão Lục lạnh lùng quá đi. Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Kỷ Diễn.
[Anh sắp đến rồi.]
Cô lập tức đứng dậy, định đi ra ngoài, Lục Trường Vĩ ngồi đối diện gọi cô lại, “Con đi đâu đấy?”
“Anh ấy sắp đến rồi ạ, con ra ngoài xem thử.”
Lục Trường Vĩ định cản cô, nhưng nghĩ lại, cảm thấy như vậy không ổn lắm, có vẻ hơi thô lỗ, nên ông chỉ đành gật đầu, “Ừm, đi đi.”
“Vâng ạ.” Lục Hi Hòa bước ra ngoài với nụ cười rạng rỡ.
Lục Trường Vĩ nhìn bước chân nhẹ nhàng khoan khoái của cô, lòng đầy muộn phiền.
Thẩm Lan Du từ phòng bếp bước ra, “Đến rồi à anh?”
“Con bé nói sắp đến rồi.”
Lục Hi Hòa đứng trong sân, thấy xe của Kỷ Diễn đang tiến đến, cô giơ tay vẫy vẫy, Kỷ Diễn lái xe dừng cạnh cô.
“Anh đến rồi.”
“Ừ.”
Kỷ Diễn vừa bước xuống xe, Lục Hi Hòa lập tức nhận thấy sự khác thường của anh. Mặc dù ngày thường anh cũng mặc vest, đi giày da nhưng hình như hôm nay anh còn tỉ mỉ chải chuốt, tóc hất hết ra sau để lộ vầng trán đầy đặn, hình như anh còn cạo râu, trông sạch sẽ, thoải mái hơn hẳn. Hơi thở tràn đầy hoocmon nam tính.
“Hôm nay anh đẹp trai quá!!!” Cô khen.
Chỉ mới một đêm không gặp nhưng Kỷ Diễn lại cảm thấy hình như họ đã xa nhau rất lâu rồi. Anh xoa đầu cô, lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại mang lại cảm giác thỏa mãn khó tả.
Lục Hi Hòa cười với anh, nhưng khi liếc xuống chiếc cà vạt của anh, nụ cười của cô nhạt đi, Kỷ Diễn hỏi: “Sao thế em?”
Cô cười ngoắc tay với anh, nhẹ nhàng nói: “Anh cúi xuống chút đi.”
Kỷ Diễn ngoan ngoãn cúi xuống trước mặt cô, Lục Hi Hòa bước tới, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn loay hoay chỉnh lại cà vạt cho anh. Sau đó hài lòng nhìn thành quả của mình, “Cà vạt bị lệch, giờ thì ổn rồi.”
Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du đứng ở cửa sổ quan sát từng hành động của đôi tình nhân ở ngoài sân, nhất là khi Kỷ Diễn cúi xuống trước mặt Lục Hi Hòa để cô sửa lại cà vạt, trên mặt họ không giấu nổi ý cười.
Thẩm Lan Du chưa bao giờ thấy Lục Hi Hòa cười vui vẻ như vậy, chỉ quan tâm đến tình yêu, không màng đến những thứ khác, “Hi Hòa nhà mình rất thích cậu ta, hai đứa đứng cạnh nhau trông cũng xứng đôi lắm.”
Lục Trường Vĩ không nói gì, nhưng cũng thầm đồng ý với câu nói đó của bà. Nếu cậu ta không phải con trai nhà đó, chắc chắn ông sẽ không phản đối họ, nhưng… chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của ông, Thẩm Lan Du biết ông đang nghĩ gì, bà nói: “Người ta sắp vào rồi, anh đừng giữ mãi cái bộ mặt ỉu xìu đó nữa, chẳng đẹp tí nào.”
Lục Trường Vĩ liếc bà một cái rồi thay đổi nét mặt, “Như này được chưa?”
“Ừm, tạm ổn. Nhớ duy trì đấy nhé.”
Lục Hi Hòa hỏi, “Anh đã mua những thứ em bảo chưa?”
“Anh mua rồi.” Nói xong, Kỷ Diễn lấy quà đã mua trong cốp xe ra, đây đều là những thứ Lục Hi Hòa bảo anh mua, là đồ mà Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du thích.
“Vậy thì chúng ta vào thôi.” Nói xong, Lục Hi Hòa đi về phía trước, nhưng Kỷ Diễn ở bên cạnh lại không lập tức đi theo. Cô quay lại nhìn anh, thấy sự căng thẳng trên gương mặt luôn kiên định ấy thì không nhịn được mà trêu anh: “Nhìn anh kìa. Thế mà lần trước còn dám chê em. Anh cũng chẳng khá hơn tí nào.”
Đôi môi mỏng của Kỷ Diễn khẽ mím lại, quả thật, từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ để lộ sự căng thẳng trước mặt ai như vậy.
“Được rồi, anh đừng lo, đi vào thôi nào, có em ở đây mà.” Lục Hi Hòa nắm tay anh, giống như lần đó anh nắm lấy tay cô.
Kỷ Diễn nhìn tay hai người nắm lấy nhau, càng kiên định với suy nghĩ trước đó hơn, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không buông tay ra. Nghĩ tới đây, anh nắm chặt bàn tay cô.
Lục Hi Hòa tưởng anh căng thẳng, nhưng lại không biết lúc này anh đang nghĩ gì nên cô mỉm cười động viên anh.
“Ba, mẹ, Kỷ Diễn đến rồi ạ.” Còn chưa bước vào, Lục Hi Hòa đã hét lên với hai người bên trong.
Dù sao Lục Trường Vĩ cũng là giáo sư đại học, nên ông cũng không thể làm ra mấy chuyện thất lễ được, hơn nữa, ông cũng phải cho anh chút thể diện trước mặt Hi Hòa. Vì vậy, nghe thấy tiếng Lục Hi Hòa, ông sải bước đi ra cửa, Thẩm Lan Du đi theo bên cạnh ông.
------oOo------