Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Lục Hi Hòa dẫn Kỷ Diễn vào nhà, cô giới thiệu anh với Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du: “Ba, mẹ, đây là bạn trai của con, Kỷ Diễn.”
Kỷ Diễn vội lên tiếng chào hỏi hai người họ, cung kính cúi đầu: “Cháu chào bác trai bác gái ạ, cháu tên là Kỷ Diễn, cháu thật sự rất xin lỗi vì bây giờ mới tới thăm hỏi hai bác.”
Lục Trường Vĩ nhìn anh rồi ừ một tiếng, cũng không tỏ vẻ gì, Kỷ Diễn đưa quà ra, tiếp tục cung kính nói: “Lần đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng của cháu, hy vọng bác trai bác gái sẽ thích ạ.”
Lúc nãy Kỷ Diễn đứng ngoài sân, Thẩm Lan Du không thấy rõ ràng dung mạo của anh, chỉ cảm thấy anh rất cao, trông khá phong độ, nhưng bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, bà mới phát hiện, người trẻ tuổi này trông rất đẹp trai, đôi chân mày anh tuấn, đôi mắt sáng sủa, chân chất thật thà, thái độ lễ phép, tuy rằng bà chưa nói gì, nhưng lại có thiện cảm với anh hơn.
Thấy Lục Trường Vĩ không nói gì, bà cũng không thể để anh cứ mãi đưa quà ra mãi như thế được, vì thế bà đưa tay nhận lấy quà của Kỷ Diễn rồi dịu dàng nói: “Đến là được rồi, còn mang theo quà làm gì chứ?”
Kỷ Diễn: “Đây là chuyện nên làm mà ạ.”
Lục Hi Hòa cảm thấy Lục Trường Vĩ rất lạnh nhạt với Kỷ Diễn, cô đi đến chỗ ông, nhẹ nhàng kéo góc áo của ông: “Lão Lục ơi?”
Lục Trường Vĩ nhìn cô một cái, trong lòng hơi phiền muộn, còn chưa đi đến đâu mà cánh tay đã hướng ra ngoài rồi, nhưng dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể để anh mất mặt trước Hi Hòa được, mặt mày ông dịu lại một chút, nói với Kỷ Diễn: “Cháu có lòng rồi.”
Kỷ Diễn vội đáp lời: “Bác trai thích là được ạ.”
Lục Trường Vĩ liếc mắt nhìn anh, ông cũng không muốn làm anh khó xử, nói: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau vào nhà đi.”
“Dạ.”
Kỷ Diễn đến cũng rất đúng lúc, Thẩm Lan Du vừa chuẩn bị bữa tôi xong, lúc ăn cơm, Lục Trường Vĩ không nói với Kỷ Diễn câu nào, dù nói thì cũng toàn mấy việc chẳng quan trọng, nhưng Thẩm Lan Du thì lại đối đãi với anh hết sức nhiệt tình, thường xuyên lấy đũa chung gắp đồ ăn cho anh, bữa cơm này coi như khá ổn, đã vượt quá mong đợi của Kỷ Diễn.
Lục Hi Hòa đã cố gắng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này mấy lần, nhưng những người khác đều im lặng ăn cơm, nhất thời cô cũng không biết nên làm gì mới phải, đành mặc kệ.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Trường Vĩ liếc nhìn Kỷ Diễn chủ động dọn dẹp bát đĩa, đợi anh ra khỏi bếp, ông gọi anh lại: “Cậu theo tôi vào phòng sách một lát, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Ánh mắt Kỷ Diễn hơi trầm xuống, anh biết sau khi lên lầu sẽ nói về chuyện gì, việc gì đến cũng phải đến thôi.
“Dạ.”
Lục Trường Vĩ rất hài lòng với câu trả lời này của anh, ông đi lên lầu trước, Kỷ Diễn đi theo phía sau ông, Lục Hi Hòa ở bên cạnh kéo lấy ống tay áo của anh, Kỷ Diễn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó đi theo Lục Trường Vĩ lên lầu.
Thẩm Lan Du vừa ra khỏi bếp, nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Lục Hi Hòa, bà cười: “Sao con căng thẳng thế, sợ ba con ăn thịt cậu ấy à?”
Lục Hi Hòa ngượng ngùng đáp: “Con chỉ cảm thấy hình như ba tìm anh ấy là vì có chuyện gì đó không hề đơn gian.”
Thẩm Lan Du không biết phải làm sao, đứa nhỏ này đúng là thông minh mà, nhưng bà cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói một cách bình thường: “Được rồi, con đừng lo lắng quá, đàn ông với đàn ông có một ít chuyện cần phải giải quyết với nhau, con lại đây giúp mẹ dọn dẹp bát đũa đi.”
“Dạ, con tới ngay.”
Tuy Lục Hi Hòa thật sự rất lo lắng nhưng cô không dám lên lầu nghe lén, hơn nữa cô biết, Lục Trường Vĩ giữ thể diện cho Kỷ Diễn lắm rồi.
Kỷ Diễn theo Lục Trường Vĩ vào phòng sách.
Lục Trường Vĩ ngồi xuống ghế sô pha rồi chỉ vào ghế, nói với Kỷ Diễn đang đứng: “Ngồi đi, đừng đứng nữa.”
“Cảm ơn bác trai.” Kỷ Diễn ngồi xuống đối diện Lục Trường Vĩ.
Lục Trường Vĩ chỉ bộ cờ vây đang đặt ở trên bàn, hỏi anh: “Cháu biết chơi không?”
Lúc lên đại học, Kỷ Diễn từng học cách chơi rồi, không tính là chơi giỏi, nhưng cũng biết chút ít: “Cháu biết sơ sơ thôi ạ.”
Lục Trường Vĩ không để ý, ông mở nắp hộp cờ vây ra, bình tĩnh nói: “Chơi với tôi một ván.”
“Vâng.”
Kỷ Diễn chơi cờ trắng, Lục Trường Vĩ chơi cờ đen, cờ đen đi trước.
Đang lúc Kỷ Diễn đang suy nghĩ xem nên đặt quân cờ trắng ở đâu thì đột nhiên nghe thấy Lục Trường Vĩ nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi thật sự không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.”
Ông cho rằng kiếp này sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhau lần nữa, nhưng chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
Kỷ Diễn hơi mím môi, cuối cùng nói: “Cháu thật sự rất xin lỗi.”
Lục Trường Vĩ lắc đầu: “Cậu không cần phải nói xin lỗi tôi, cậu cũng giống chúng tôi, đều là người bị hại.”
Nói thật, anh chưa từng oán hận họ, ngay cả người gây ra tai nạn cũng vậy, vì ông ấy đã phải một cái trả giá rất đắt, nói cho cùng, trong vụ tai nạn liên hoàn này, cả ba gia đình đều là nạn nhân cả, một tai nạn ngoài ý muốn đã phá hủy ba gia đình.
“Thật lòng mà nói, đáng lẽ tôi nên cảm ơn cậu.”
Trong vụ tai nạn đó, chính anh là người đã kéo Hi Hòa ra khỏi xe, sau đó, Hi Hòa ở phòng bệnh thường, còn vợ của ông thì nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông phải chạy tới chạy lui giữa hai phòng bệnh, nhưng bởi vì tình trạng của vợ ông ngày càng nghiêm trọng, cho nên hầu như ông dành nhiều thời gian ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn, những lúc đó, ông thường thấy bóng dáng một chàng thiếu niên đứng lặng lẽ theo sau con gái mình.
“Bác trai, xin bác đừng nói như vậy.”
Lục Trường Vĩ cười nhẹ, nói: “Chuyện của Hi Hòa tôi cũng không giấu cậu, tôi nghĩ cậu ở chung với nó lâu như vậy, chắc cậu cũng biết con bé đã quên hết mọi chuyện rồi.”
“Cháu biết.”
“Vậy cậu có biết không, tôi chỉ mong con bé cứ thế quên hết mọi chuyện, cả đời này sẽ không nhớ lại nữa, khi biết con bé quên mọi chuyện, tôi cảm thấy khá may mắn, bởi vì tôi không thể nào tưởng tượng được nếu con bé lớn lên cùng những kí ức đấy thì sẽ như thế nào.”
“Tôi không có yêu cầu gì với con bé cả, chỉ mong nó ngày ngày bình an, nhưng cậu lại xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện theo cách này, thậm chí còn ở bên cạnh con bé.” Lục Trường Vĩ tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Đương nhiên, tôi biết cậu vô tội, tôi mất vợ, cậu mất mẹ, hai mẹ con kia cũng mất chồng mất cha, tôi không trách bất kỳ ai cả.”
“Tôi tin cậu rất thích Hi Hòa, tôi cũng biết Hi Hòa thích cậu, nhưng là một người ba, tôi không thể chấp nhận nổi, tôi không muốn con bé có chút liên quan gì đến chuyện của quá khứ nữa, nếu hai đứa ở chung với nhau, chẳng khác nào trói con bé lại với quá khứ, tương lai con bé làm sao có thể thoát được ra ngoài đây, không nói đến việc con bé có thể thoát ra được hay không, bởi vì những chuyện này không thể đoán trước được, nhưng tôi không muốn con bé mạo hiểm, cho nên đây là lý do tại sao tôi không tán thành cậu và nó ở bên nhau.”
Mặc dù Kỷ Diễn đã sớm biết được thái độ của ông, nhưng giờ phút này, khi nghe ông chính miệng nói ra, anh có thể cảm nhận được trái tim mình đang đau thắt từng cơn, giọng của anh hơi khàn: “Cháu biết, nhưng cháu thật sự rất thích Hi Hòa, bác trai, mong bác hãy tin tưởng cháu.”
“Nếu như cậu thật sự thích con bé, vậy cậu nhất định cũng biết tính cách của nó, nó là một người rất quật cường, không giấu gì cậu, tối hôm qua tôi cũng đã nói chuyện với con bé nhưng đáng tiếc là không có kết quả, nếu như cậu thật lòng muốn tốt cho con bé, tôi hy vọng cậu có thể chủ động… buông tay nó, tôi cũng biết, sau khi cậu chia tay với con bé, con bé nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng con bé sẽ chịu được, tôi tin tưởng con bé sẽ có thể bước tiếp.”
____
Lục Hi Hòa tiễn Kỷ Diễn ra cửa, lúc anh và Lục Trường Vĩ ra khỏi phòng sách, sắc mặt hai người vô cùng bình tĩnh, không có gì khác thường, nhưng điều này càng khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
“Hai người nói gì với nhau thế?” Cô không kìm được cơn tò mò mà hỏi anh.
Kỷ Diễn mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ chơi một ván cờ thôi.”
“Chơi cờ ạ?”
“Ừm.”
“Vậy ba em có làm khó anh không? Hay có nói gì phản đối chuyện của chúng ta không?”
Kỷ Diễn véo má cô: “Có chứ.”
“… Vậy anh trả lời ba thế nào?” Lục Hi Hòa lo lắng nhìn anh.
“Đương nhiên là anh không đồng ý rồi.”
Lục Hi Hòa cười, cô kiễng chân lên, đưa tay xoa tóc anh: “Ừm, anh làm tốt lắm, nhất định không được đồng ý đâu, biết chưa?”
Kỷ Diễn kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên tay cô, âu yếm nói: “Anh biết rồi.”
Lục Hi Hòa cảm thấy thấy sống mũi cay cay, cô ôm lấy eo anh, tựa má vào ngực anh.
“Em sẽ không buông tay anh đâu, vậy nên anh cũng không được bỏ em, em tin ba em sẽ đồng ý thôi.”
Kỷ Diễn dùng sức ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô, nhẹ nhàng nói: “Được.”
------oOo------