Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 75




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sau khi mọi người vào đoàn đầy đủ, bộ phim 《Linh Lung》 chính thức khởi quay.

Từ diễn viên đến nhân viên công tác ai ai cũng vô cùng tập trung, tận tâm làm việc, cũng rất thân thiện, hòa đồng, làm việc ở một trường quay như vậy thì những vất vả kia cũng không đáng là bao.

7h sáng mỗi ngày, Lục Hi Hòa sẽ đến trường quay, khoảng 10h tối sẽ về khách sạn, việc đầu tiên sau khi quay lại khách sạn là nấu cháo điện thoại với Kỷ Diễn, sau đó mới đi tắm rồi đi ngủ.

Tháng 10, thời tiết không ngừng thay đổi, lịch trình của cô và Tần Hoa cũng ảnh hưởng, gần như là quay phim cả ngày, lúc xong việc đã là rạng sáng.

Trước đây, mỗi ngày cô còn có thời gian nói chuyện với Kỷ Diễn 1 tiếng, nhưng bây giờ dành ra nửa tiếng còn khó khăn, thậm chí nhiều khi chỉ nói được mấy câu là cô lại phải quay tiếp.

Kỷ Diễn gọi cho cô, cô không có thời gian nghe, đến lúc gọi lại đã là mấy tiếng sau.

Nhưng cũng nhờ thế mà hai người vô cùng quý trọng từng giây từng phút một.

“Trợ lý Tiếu, đây là kế hoạch anh cần.” Bạch Dư đưa kế hoạch vừa hoàn thành cho Tiếu Mính.

Tiếu Mính lật ra xem, nói với Bạch Dư: “Vất vả rồi.”

“Không có gì.”

Tiếu Mính ôm bản kế hoạch đến phòng làm việc, cửa phòng đang khép hờ, anh ta nhìn qua khe cửa, thấy Kỷ Diễn đang ngồi trong phòng.

Anh cúi đầu xuống, thay vì phê duyệt tài liệu như mọi khi, lúc này anh lại nhíu mày nhìn chiếc điện thoại màu đen trong tay.

Tiếu Mính đã quan sát tình hình của Kỷ Diễn mấy hôm nay rồi, nếu ai nói với anh ta, giám đốc Kỷ không hề nhớ cô Lục, thì có đánh chết anh ta cũng không tin.

Tiếu Mính giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

“Giám đốc Kỷ, đây là kế hoạch sắp xếp cho nhóm người mới vào công ty.” Tiếu Mính đưa kế hoạch cho Kỷ Diễn cầm.

Kỷ Diễn lơ đễnh xoa xoa màn hình điện thoại, thuận miệng nói: “Cứ để đó đi.”

Tiếu Mính đặt bản kế hoạch lên bàn làm việc, Kỷ Diễn cũng không thèm xem qua, vẫn cứ nhíu chặt mày, thấy vậy, anh ta to gan hỏi Kỷ Diễn: “Giám đốc Kỷ, có phải anh đang nhớ cô Lục không?”

Tiếu Mính vừa dứt lời, Kỷ Diễn lập tức ngẩng lên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng anh không nói gì cả.

Nhưng Tiếu Mính không sợ ánh mắt lạnh lùng của anh, tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự nhớ cô Lục thì có thể đến Tân Xuyên thăm cô ấy mà, nếu không mấy ngày nữa, họ sẽ ra nước ngoài.”

《Linh Lung》 quay ở mấy địa điểm, một số cảnh sẽ quay ở Tân Xuyên, một số cảnh khác sẽ phải bay đến mấy nước khác, anh ta đã xem lịch trình quay rồi, mấy ngày nữa đoàn phim sẽ bay ra nước ngoài.

Kỷ Diễn nghe anh ta nhắc vậy mới nhớ ra, hình như mấy ngày nữa đoàn phim sẽ đổi địa điểm quay.

Tiếu Mính làm việc với anh lâu như vậy, tất nhiên cũng hiểu anh đang lo lắng, do dự chuyện gì, anh ta cực kỳ biết điều nói: “Có phải giám đốc Kỷ lo lắng nên lấy lý do gì đi thăm cô Lục không?”

Kỷ Diễn ngước mắt lên nhìn, tên Tiếu Mính này càng ngày càng hiểu anh.

“Vốn dĩ anh đâu cần phải lý do?”

“Hả?”

“Anh là nhà đầu tư cho bộ phim này, đến đó xem xét tiến độ quay là chuyện rất bình thường mà?”

Kỷ Diễn chưa từng đi kiểm tra tiến độ của dự án bao giờ, bởi vì những việc này đều do giám đốc điều hành quản lý, vốn dĩ anh không cần đích thân ra mặt.

Đừng nói đến việc thăm quan, từ trước đến nay anh chưa từng đi lần nào.

“Bình thường sao?”



“Rất rất bình thường.” Tiếu Mính dùng sức gật đầu.

“Tiếu Mính.”

“Dạ.”

“Đặt một vé bay đến Tân Xuyên trong ngày hôm nay.”

Tiếu Mính cười, “Vâng, vậy tôi ra ngoài trước nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Tiếu Mính đi về phía cửa, vừa mới đi hai bước, bỗng nhiên bị Kỷ Diễn gọi lại.

“Tiếu Mính?”

Anh ta xoay người, “Giám đốc Kỷ, còn có chuyện gì vậy ạ?”

“Không có việc gì, chỉ muốn nói cho cậu biết, tiền thưởng tháng này của cậu tăng gấp đôi.”

Tiếu Mính: “!!!”

Hôm nay anh ta mới biết được, thì ra cách để tăng tiền thưởng lại đơn giản như vậy, trải qua chuyện này, anh ta cảm thấy dường như mình đã biết cách để được tăng lương rồi.

*

Chuyện Kỷ Diễn tới Tân Xuyên không được thông báo cho đoàn phim, vừa hạ cánh, anh và Tiếu Mính đã đi thẳng đến trường quay.

Lúc anh đến nơi, Lục Hi Hòa vẫn đang quay phim với nam chính.

“Anh có muốn qua đó xem không?” Tiếu Mính hỏi.

Kỷ Diễn lắc đầu, “Không cần đâu, tôi sợ ảnh hưởng đến phát huy của cô ấy.”

Kỷ Diễn có thể tưởng tượng ra cô nhìn thấy anh sẽ phấn khởi thế nào.

Hai người định đi đến phòng nghỉ cách đó không xa thì nghe thấy mấy nhân viên công tác đang thì thầm với nhau: “Nè, sắp đến cảnh hôn đấy.”

Nghe vậy, Tiếu Mính yên lặng nhíu mày, anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Diễn.

Anh ta tận mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Diễn nhăn lại.

“Giám đốc…”

“Đi qua đó xem thế nào.” Kỷ Diễn cắt ngang lời cậu ta.

“Vâng.”

Tiếu Mính theo sau Kỷ Diễn đi đến trường quay.

Mọi người vẫn chưa bắt đầu quay, Lục Hi Hoa đang khớp thoại với Tần Hoa, đối với cảnh hôn tiếp theo, hai người cũng không cảm thấy khẩn trương gì, cả hai đều là đàn anh, đàn chị trong giới, họ đã miễn dịch với cảnh hôn từ lâu rồi.

“Hi Hòa, Đại Tần, hai người chuẩn bị xong chưa?” Là giọng của Trần Biện.

“Ok rồi ạ.”

“Vậy bắt đầu thôi.”

Mọi người ở xung quanh nghe vậy thì lập tức lùi về sau, để lại không gian cho hai người họ.

“Em có sợ không?”

“Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ gì hết.”

“Linh Lung, cảm ơn em đã ở bên anh.”



Linh Lung ngẩng đầu nhìn anh, cô có thể nhìn rõ mình trong ánh mắt thâm thúy của anh.

“Người phải nói cảm ơn là em.”

Trần Biện nhìn màn hình chăm chú, quả nhiên từng hợp tác qua có khác, độ ăn ý này rất rất phù hợp.

Bỗng nhiên, bả vai anh ta bị vỗ một cái.

Trần Biện ghét nhất là bị người khác làm phiền trong lúc đang quay, làm phiền anh ta thì không sao, nhưng nếu làm phiền đến diễn viên, anh ta sẽ cực kỳ tức giận.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy phó đạo diễn ở phía sau thì chỉ liếc qua một cái, phó đạo diễn cũng biết tính cách anh ta thế nào, cho nên nhanh chóng ra hiệu với anh ta Kỷ Diễn ở phía sau.

Trần Biên thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức bị tạt nước lạnh.

Anh ta không thích bị quấy rầy trong lúc quay phim là thật, nhưng người trước mặt anh ta lại là nhà đầu tư đấy!

“Giám đốc Kỷ, sao anh lại tới đây?”

Kỷ Diễn đi đến bên cạnh anh ta, “Tới đây xem xét tiến độ của mọi người thôi, anh cứ làm việc đi.”

Trần Biện hơi thấp thỏm, Lục Hi Hòa là người của giám đốc Kỷ, sao có thể quay cảnh này trước mặt anh được?

Anh ta quay lại nhìn màn hình, hai người họ vẫn đang tập trung diễn.

Tô Phó duỗi tay ôm lấy bờ vai của Linh Lung rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt cũng có thể nhìn thấy họ yêu nhau say đắm dường nào.

Trần Biện đột nhiên rùng mình một cái.

Anh ta biết rõ cảm giác ớn lạnh này từ đâu mà đến, vì vậy theo bản năng nhìn thoáng qua Kỷ Diễn ở bên cạnh, mới chỉ ôm một cái thôi đã vậy rồi, nếu mà hôn thì phải làm sao?

Lung Linh rúc vào lòng Tô Phó, lúc nghiêng đầu, dư quang bỗng nhìn thấy Kỷ Diễn đứng cạnh đạo diễn.

Kỷ Diễn!

Trái tim Lục Hi Hòa đột nhiên tăng tốc, tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng cô chắc chắn sẽ không nhìn nhầm, người đó là Kỷ Diễn.

Sao anh lại ở đây?

Cô đang quay cảnh hôn với Tần Hoa đấy!

Cô không phải người mới, mấy cảnh hôn này cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng phải quay trước mặt Kỷ Diễn thì lại là chuyện khác!

Lúc đối mặt với phía ekip, cô cố tình rũ mắt xuống, đánh chết cô cũng không dám nhìn người kia.

Tần Hoa nhận ra người trong lòng sững lại, anh ta cảm thấy hơi khó hiểu, trong kịch bản đâu có đoạn này, cô bị làm sao vậy?

“Linh Lung, anh có thể hôn em không?” Anh ta tiếp tục diễn.

Đoạn này Lục Hi Hòa không có thoại, cô chỉ cần gật đầu một cái, nhưng cô lại ngây ngốc hai giât mới nhớ ra phải gật đầu, Tần Hoa cũng nhận ra Lục Hi Hòa không tập trung, ánh mắt anh ta lóe lên nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

Anh ta cười nhẹ, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn lên môi cô.

Lục Hi Hòa có thể cảm nhận được hơi thở của Tần Hoa cách mình càng lúc càng gần, gần trong gang tấc, tim cô cũng đập nhanh hơn, nhưng không phải vì rung động, mà là hoảng sợ!

Cô cảm thấy ánh mắt của Kỷ Diễn đang nhìn chằm chằm mình, cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại không thể động đậy.

Mà lúc này, Trần Biện đứng cạnh Kỷ Diễn cũng chịu giày vò không khác gì Lục Hi Hòa.

Lúc Tần Hoa chỉ cách Lục Hi Hòa mấy xăng ti mét nữa, bỗng nhiên đạo diễn Trần hô lên: “Cắt.”

 

------oOo------