Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 74




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Kỷ Diễn lau khóe miệng cho Lục Hi Hòa, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua đôi môi sưng đỏ của cô, vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi thứ của cô đều có thể hấp dẫn anh.

Nhìn đôi môi trơn bóng xinh đẹp của cô, yết hầu anh lại bắt đầu chuyển động.

Anh muốn hôn thêm cái nữa…

Lục Hi Hòa nhìn đôi mắt sâu không đáy của anh là biết ngay anh đang nghĩ gì, cô đẩy tay anh ra, che miệng mình lại, tức giận nói với anh, “Không hôn nữa, nếu còn hôn thì em sẽ trễ chuyến bay mất.”

Thấy vẻ mặt phòng bị của cô, Kỷ Diễn không khỏi mím môi cười khẽ, anh cầm mũ lưỡi trai đội cho cô.

“Được, không hôn nữa, em bỏ tay ra đi, anh đeo khẩu trang cho em.” Anh dịu dàng nói.

Lục Hi Hòa nghe lời bỏ tay ra, anh thuận tiện đeo khẩu trang cho cô.

Sau khi trang bị đầy đủ cho cô, anh mới đội mũ đeo khẩu trang cho mình.

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Sau khi xuống xe, Kỷ Diễn nắm tay Lục Hi Hòa, hai người cùng nhau đi vào sân bay, bởi vì đã bịt kín mít, hơn nữa đã cố khiêm tốn nhất có thể nên cả chặng đường không ai nhận ra hai người.

Kỷ Diễn đưa cô đến cổng mới dừng lại, chuyến bay đến Tân Xuyên chuẩn bị soát vé.

“Em phải đi đây.”

Kỷ Diễn gật đầu, “Ừ.”

Lục Hi Hòa thấy anh chưa đi, cô giơ tay lên, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt, tuy anh đã gật đầu nhưng lại không chịu buông cô ra.

“Anh không buông thì em đi kiểu gì đây?” Cô lắc tay của hai người.

Kỷ Diễn chậm chạp thả lỏng ngón tay, buông cô ra.

“Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi cho anh.”

Lục Hi Hòa nhìn anh cười, “Vâng ạ, xuống máy bay sẽ gọi cho anh.”

Đúng lúc này, Lâm Lượng và Tiếu Mính làm xong thủ tục quay về.

“Giám đốc Kỷ, cô Lục.”

“Giám đốc Kỷ, chị Hi.”

Hai người nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, “Đến giờ rồi à?”

“Vâng ạ.” Lâm Lượng nghĩ đến cái gì đó, vội cho tay vào túi, lấy chìa khóa đưa cho Tiếu Mính.

“Anh Tiếu Mính, làm phiền anh lái xe bảo mẫu về giúp chúng tôi nhé.”

Hôm nay, nhiệm vụ của Tiếu Mính là lái xe bảo mẫu về, vì thế anh nhận lấy chìa khóa trong tay Lâm Lượng.

“Yên tâm đi.” Anh giơ ký hiệu ok với Lâm Lượng.

Lâm Lượng nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó quay đầu nói với Lục Hi Hòa, “Chị Hi, chúng ta vào thôi.”

Lục Hi Hòa gật đầu, cô vẫy tay với Kỷ Diễn, “Em đi đây.”

“Ừ, đi đi.”

Mãi đến khi Lục Hi Hòa đi vào rồi, Kỷ Diễn mới xoay người rời đi, Tiếu Mính cũng đi theo anh.

Kỷ Diễn: “Chuyện lần trước tôi bảo cậu làm đã làm đến đâu rồi?”

“Lần này Tinh Thượng tổn thất rất lớn, có lẽ sắp tới sẽ chèn ép nghệ sĩ biến thái hơn nữa.”



Kỷ Diễn lạnh lùng nhếch môi.

Lục Hi Hòa và Thái Nguyệt là nhân vật lớn trong giới, hai người rời khỏi Tinh Thượng chắc chắn là một tổn thất không nhỏ, nhưng cũng không đến nông nỗi này.

Nhưng mà Kỷ Diễn không phải người tốt bụng như thế, bọn họ làm khó cô, tất nhiên anh sẽ không để bọn họ sống tốt.

Dưới sự sắp xếp của anh, tất cả các công ty lớn nhỏ dưới trường anh đều chấm dứt hợp đồng với bọn họ, giữa đường còn rút vốn đầu tư, nếu như bọn họ không chèn ép nghệ sĩ để kiếm lời, vậy thì việc công ty còn có thể hoạt động không cũng là một vấn đề.

“Giám đốc Kỷ, chuyện tiếp theo có cần…”

Kỷ Diễn lắc đầu, “Không cần.”

Lúc trước anh còn tính phải đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhưng bây giờ anh thấy không cần thiết phải làm vậy nữa, dù sao nơi nào có chèn ép thì ắt sẽ có phản kháng, bây giờ anh chỉ cần đợi nội bộ của họ loạn lên, đến lúc đó thù trong giặc ngoài, bọn họ phải chịu hết.

Tiếu Mính gật đầu, “Vâng.”

Ra khỏi sân bay, Kỷ Diễn nói với Tiếu Mính, “Chờ họ đến Tân Xuyên, cậu thông báo cho người ở bên kia sắp xếp cho họ một chiếc xe bảo mẫu.”

“Tôi biết rồi ạ.”

“Được rồi, bây giờ cậu lái xe bảo mẫu về trước đi.”

“Vâng.”

7 giờ tối, Lục Hi Hòa tới Tân Xuyên.

Tuy đã che chắn kỹ càng nhưng họ vẫn bị fan nhận ra, càng lúc càng có nhiều người, cũng may là không gây tắc nghẽn, mọi người tự giác đứng sang hai bên nhường đường cho cô.

Vì vậy Lục Hi Hòa vừa đi vừa vẫy tay chào fan, ngoài sân bay, chiếc xe bảo mẫu Kỷ Diễn sắp xếp đã đứng chờ họ.

“Cô Lục, tôi là Tiểu Trịnh, nhân viên của đoàn phim, đạo diễn Trần cử tôi đến đón cô.”

Lục Hi Hòa lễ phép gật đầu với anh ta, cô biết là Kỷ Diễn sắp xếp, vì vậy đoàn người nhanh chóng lên xe bảo mẫu.

Một tiếng sau, xe bảo mẫu dừng trước cửa khách sạn.

“Cô Lục, đạo diễn Trần đã thu xếp xong, đêm nay mọi người cứ nghỉ ngơi đi, sáng mãi hẵng tới phim trường, xe bảo mẫu này tôi sẽ để lại cho mọi người dùng.” Nói xong anh ta đưa chìa khóa cho Lâm Lượng.

Lục Hi Hòa nói cảm ơn với anh ta.

Tiểu Trịnh vội xua tay, “Cô Lục không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm mà.”

Lúc Tiểu Trịnh đi rồi, mọi người mới tiến vào khách sạn, đạo diễn Trần đã sắp xếp xong từ trước, bọn họ chỉ cần vào ở thôi.

Sau khi vào phòng, Lục Hi Hòa ngây người ra, điều kiện của khách sạn này rất tốt, trên sân thượng còn có bể bơi ngoài trời, so với nhưng khách sạn cô từng ở thì tốt hơn nghìn lần, đến đây quay phim đâu khác gì đi nghỉ dưỡng đâu chứ?

Cô cảm thấy, sau một ngày bận rộn, lúc quay về khách sạn này sẽ chẳng còn thấy mệt luôn ấy chứ!

Cô nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, cảm giác thoải mái này khiến cô thấy buồn ngủ, nhưng cô còn một việc chưa làm, cho nên miễn cưỡng ngồi dậy, ép bản thân rời giường.

Cô đi tới bể bơi, lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, tiếng chuông vừa vang lên một giây đã bắt máy.

“Đến nơi rồi à?”

“Em đang ở khách sạn rồi.”

“Em có thích khách sạn này không?”

Lục Hi Hòa ngồi xuống, cô thả chân vào bể bơi, nhẹ nhàng vẫy vẫy.

“Thích lắm ạ.”

“Em thích là được rồi.”

“Kỷ Diễn, anh biết không, anh làm vậy sẽ khiến em cảm thấy mình không phải đi làm mà là đi du lịch đấy.”

Kỷ Diễn cười, “Chờ đến lúc em phải làm việc sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”

Lục Hi Hòa cứ ngồi ở bể bơi nói chuyện với Kỷ Diễn rất lâu, mãi đến lúc Thái Nguyệt tới gõ cửa kêu cô đi ăn, cô mới lưu luyến cúp máy.

Mà trùng hợp là lúc ăn tối, cô gặp được Tần Hoa, nam chính của 《Linh Lung》 , anh ta đi cùng quản lý của mình và mấy trợ lý.

“Hi Hòa.”



“Tần Hoa?”

“Thật trùng hợp, cô cũng đến đây ăn cơm hả? Ăn chung nhé?”

Cô và Tần Hoa quen biết lâu rồi, lúc mới ra mắt đã có cơ hội hợp tác một lần, sau khi kết thúc thì không thường xuyên liên lạc, nhưng cũng không đến mức xa lạ, hơn nữa lần này hai người còn hợp tác 3 tháng, vì vậy cô đành đồng ý.

“Thiên Ngu đầu tư vào Linh Lung rất nhiều.” Tần Hoa cảm thán.

“Hả? Sao lại nói thế?”

“Nếu không thì làm sao đoàn phim có thể ở khách sạn này chứ?”

Lục Hi Hòa gật đầu, thấy rất có lý, nhưng mà ông chủ Thiên Ngu đâu có thiếu tiền!

“Đúng rồi, mấy tin tức trên mạng là thật sao?”

Lục Hi Hòa giật mình, nhất thời không biết anh hỏi chuyện gì.

Anh ta đang nói đến chuyện “tranh vai”, hay scandal của cô và Kỷ Diễn?

“Chuyện gì cơ?” Cô giả vờ không hiểu hỏi anh ta.

“Vụ tranh vai ý, tôi đoán chuyện này là thật đúng không, nghe nói có một khoảng thời gian 《Linh Lung》không thể bắt đầu quay được, nhưng sau đó lại tiếp tục, đạo diễn Trần còn đích thân tới tìm tôi.”

Lục Hi Hòa cười, “Không ngờ anh biết cũng nhiều đấy nhỉ.”

Tần Hoa nhíu mày, “Sao lại không biết được chứ?”

Tính cách Tần Hoa rất tốt, qua bữa cơm, quan hệ giữa hai người cũng không còn xa cách như trước, chỉ khi các diễn viễn chính có mối quan hệ tốt thì công việc sau này mới thuận lợi được.

Cơm nước xong xuôi đã hơn 10 giờ, bọn họ tạm biệt nhau rồi trở về phòng mình.

Thái Nguyệt căn dặn Lục Hi Hòa vài ba câu rồi cũng về phòng.

Lục Hi Hòa đi tắm trước, sau khi dưỡng da cẩn thận thì nhào lên giường, có lẽ là giường quá mềm mại, cũng có thể là do cô quá mệt, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đêm qua ngủ sớm nên 6 rưỡi sáng cô đã tỉnh dậy, rời giường đánh răng rửa mặt xong rồi gọi bữa sáng.

Ăn sáng xong, nhóm người Thái Nguyệt cũng tới trang điểm giúp cô rồi cùng nhau tới phim trường.

Lúc tới phim trường, mọi người đã đến rất đông, ai cũng bận rộn.

Trần Biện chỉ huy mọi người làm việc, ông cầm loa nhỏ lên tiếng nhắc nhở, đúng lúc thấy Lục Hi Hòa thì tươi cười đi tới.

Lần đó ăn cơm cùng nhau, thấy động tác thân mật của cô và Kỷ Diễn, đương nhiên ông cũng hiểu.

Mấy scandal của họ không phải tin đồn gì cả, là thật hết đấy!

Nhưng dù sao ông cũng lăn lộn trong giới nhiều năm, sao không hiểu quy tắc được?

Có lẽ giám đốc Kỷ thật sự rất yêu thương cô, nếu không sẽ không làm nhiều chuyện vì cô như vậy, ông cũng hiểu vì sao hai người không định công khai.

“Hi Hòa, tới rồi sao?”

“Vâng, đạo diễn Trần đang bận hả?”

“Cũng không hẳn, mau tới đây, tôi đưa cô đi làm quen với mấy người phụ trách của đoàn.”

“Được ạ.”

Dưới sự dẫn dắt của Trần Biện, Lục Hi Hòa chào hỏi với nhóm người phụ trách.

Trần Biện quan sát biểu hiện của Lục Hi Hòa, cô không vì quan hệ giữa mình và Kỷ Diễn mà tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại còn rất lễ phép, khiêm tốn với mọi người, điều này khiến ông cực kỳ hài lòng, cũng rất chờ mong tác phẩm của bọn họ.

“Ở đây vẫn chưa chuẩn bị xong, cô vào trong nghỉ ngơi trước đi.”

“Được, vậy tôi vào trước đây đạo diễn Trần.”

 

------oOo------