Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 81




 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Tuy Dương Nghĩa Lộ rất giận Hà Phỉ nhưng dù thế nào thì Hà Phỉ vẫn là nghệ sĩ cô ấy dẫn dắt, cô ấy vẫn luôn dốc sức giúp Hà Phỉ dọn sạch đống phiền toái này, làm vậy không chỉ giúp Hà Phỉ mà còn giúp cả cô ấy.

Dương Nghĩa Lộ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi Hà Phỉ: “Có phải gần đây cô đắc tội với ai không?”

“Làm gì có ạ, gần đây em đều đi quay…” Nói đến đây, Hà Phỉ đột nhiên ngừng lại.

Người mà ả đắc tội gần đây, hình như chỉ có một người thôi.

Lục Hi Hòa.

Chẳng lẽ Lục Hi Hòa biết chuyện kia là do ả làm nên mới dùng cách tương tự trả đũa ả?

Nhưng sao ả có thể nói chuyện này cho Dương Nghĩa Lộ biết được, nếu Dương Nghĩa Lộ biết chuyện ả làm..

Trong lúc ả đang do dự thì Dương Nghĩa Lộ đã nhận ra gì đó, cô ấy nhíu mày: “Có phải cô gạt tôi chuyện gì không?”

“Em…”

“Đừng nói dối tôi.” Dương Nghĩa Lộ bổ sung thêm một câu.

Hà Phỉ biết không thể gạt Dương Nghĩa Lộ được, bất đắc dĩ kể hết toàn bộ sự việc cho cô ấy nghe.

Quả nhiên, sau khi nghe hết toàn bộ sự việc, sắc mặt cô ấy lập tức trầm xuống.

“Sao cô lại ngu ngốc như thế chứ?”

“Không phải tôi đã nói với cô là đừng chọc vào Lục Hi Hòa rồi sao, đến lúc nào cô mới khiến tôi bớt lo đây!”

Hà Phỉ không nói gì, Dương Nghĩa Lộ đã từng tức giận với ả như vậy, khi đó ả chỉ là một diễn viên không tiếng tăm gì.

Nhưng bây giờ, ả không còn là diễn viên không tiếng tăm gì nữa!

“Nhưng làm sao tôi có thể nhẫn nhịn được chứ? Tôi không nhịn được, cứ nhìn thấy cô ta là tôi không thể khống chế được bản thân!”

“Hà Phỉ!”

Tâm trạng của Hà Phỉ bỗng suy sụp, có lẽ là do kìm nén quá lâu đột nhiên bộc phát, giọng nói của ả cũng cao lên vài độ.

“Cô ta cố ý, cô ta muốn trả thù tôi, cô ta dùng cách này để làm dọa tôi sợ!”

Thấy tâm trạng ả không ổn, Dương Nghĩa Lộ vội đưa tay ôm lấy vai ả: “Hà Phỉ, cô bình tĩnh lại đi!”

Bị Dương Nghĩa Lộ mắng, ánh mắt đờ đẫn của Hà Phỉ dần trở lại bình thường, ả đẩy tay Dương Nghĩa Lộ đang đặt trên vai mình ra.

“Chị Lộ, chị về trước đi, bây giờ em muốn ở một mình.”

“Phỉ Phỉ.” Trải qua chuyện vừa nãy, Dương Nghĩa Lộ hơi lo lắng cho Hà Phỉ.

“Em không sao đâu, chị về trước đi.”

Hà Phỉ kéo Dương Nghĩa Lộ ra cửa, mở cửa rồi đẩy cô ấy ra ngoài.

“Chị Lộ, ngủ ngon.”

Sau khi đóng cửa lại, Hà Phỉ không để ý tới tiếng gõ cửa của Dương Nghĩa Lộ nữa.



Ả không thể ngồi yên chờ chết được, Lục Hi Hòa dám uy hiếp ả sao? Dựa vào đâu chứ?

“Phỉ Phỉ, nếu em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nữa, em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta sẽ nói sau.”

Một lúc sau, ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, chắc Dương Nghĩa Lộ đã rời đi rồi.

Sau khi Dương Nghĩa Lộ rời đi khoảng năm phút, Hà Phỉ mở cửa bước ra ngoài.

____

“Chị Nguyệt, chị không về à?”

Từ lúc tan làm đến giờ, Thái Nguyệt cứ ngồi ở phòng cô buôn chuyện, chẳng biết hai người nói gì với nhau, tóm lại là bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, Thái Nguyệt vẫn chưa chịu đi, còn Lục Hi Hòa thì đã buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt rồi.

Thấy cô buồn ngủ như vậy, Thái Nguyệt cũng biết mình nói nhiều quá.

Cô ấy đứng dậy, nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi nhé, chị đi đây.”

Thái Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hai người nghi ngờ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn ra cửa, giờ này rồi mà ai còn tới thế?

Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, Lục Hi Hòa đi ra cửa nhìn mắt mèo xem là ai.

Hà Phỉ?

“Ai thế?” Thái Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

“Hà Phỉ.” Lục Hi Hòa thấp giọng nói.

“Cô ta đến đây làm gì?”

Lục Hi Hòa nghĩ một lúc, ả tức giận đùng đùng đến chỗ cô như này chắc hẳn đã biết chuyện mấy tấm ảnh kia.

Thái Nguyệt không yên tâm để Lục Hi Hòa ở một mình với ả ta, vì thế cô ấy quay trở lại ghế sô pha, Lục Hi Hòa thấy cô ấy như vậy cũng hiểu ý.

“Lục Hi Hòa.”

Hà Phỉ ở bên ngoài gọi tên cô.

Lục Hi Hòa vươn tay mở cửa.

“Muộn như vậy rồi, chị đến tìm tôi có việc gì?”

“Đừng giả vờ nữa! Chẳng phải cô rất rõ hay sao?”

Lục Hi Hòa lạnh lùng nhìn ả ta: “Tôi không hiểu chị đang nói gì.”

Thấy ngoài hành lang có người qua lại, Hà Phỉ vươn tay đẩy cửa ra, mặc kệ Lục Hi Hòa có đồng ý không, ả cứ thế đi vào phòng.

Lục Hi Hòa nhíu mày, người này đúng là…

Nhưng vào phòng cũng tốt, để người khác thấy rồi chụp lại thì không hay lắm, đỡ gây thêm phiền phức cho cô.

Vào phòng, Hà Phỉ thấy Thái Nguyệt đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa.

Tuy Thái Nguyệt cũng trạc tuổi cô ta nhưng trước đây Thái Nguyệt từng là quản lý vàng của Tinh Thượng, lại có thời gian dài tôi luyện, cho nên cô ấy luôn tạo cho người ta cảm giác sắc bén, chỉ cần nhìn thế này thôi cũng khiến người ta áp lực vô cùng.

“Cô Hà à, không biết tối rồi mà sao cô không ngủ đi, đến tìm Hi Hòa nhà chúng tôi làm gì vậy?”

Hà Phỉ cảm nhận được sự áp bức từ trên người Thái Nguyệt, những nghĩ tới chuyện Lục Hi Hòa làm, ả không thể khống chế nổi, hơn nữa Lục Hi Hòa không thể làm chuyện này một mình, chắc chắn Thái Nguyệt cũng biết chuyện này!

“Đương nhiên là vì có chuyện nên mới đến.”



Giọng điệu của ả ta rất sắc bén, Lục Hi Hòa và Thái Nguyệt cùng quay sang nhìn nhau.

Xem ra ả ta thực sự bị mấy bức ảnh đó kích thích rồi.

Hà Phỉ lấy hai bức ảnh trong túi áo ra rồi ném lên bàn.

“Là do cô làm phải không?”

Lục Hi Hòa liếc nhìn hai tấm ảnh đó, là hai tấm ảnh mà hôm nay cô bảo Doanh Doanh lén nhét vào.

Cô bình tĩnh nhướng mày: “Chị đang chất vấn tôi đó hả?”

“Chẳng lẽ…”

“Chị có tư cách gì chứ? Chị quên rồi à, chuyện này là do chị bắt đầu trước.”

“Cô có thể làm vậy với tôi, sao tôi lại không thể làm thế với chị chứ, chiêu này tôi học từ chị đó.”

Hà Phỉ nắm chặt tay, cô ta biết rồi, cô ta biết hết rồi, Hà Phỉ không ngờ Lục Hi Hòa lại lột sạch ả như vậy, lần nào ả và Tề Đông gặp mặt đều rất cẩn thận, nhiều năm như vậy vẫn không ai biết, nhưng giờ tất cả đều lộ hết rồi.

Vừa rồi quả thực ả vô cùng tức giận, nhưng bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mặc dù ả có ảnh của Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn, nhưng không thể mạo hiểm được, dù ả vạch trần chuyện này thì với thực lực của Kỷ Diễn, chắc chắn anh ta có thể tẩy trắng giúp Lục Hi Hòa.

Nhưng ả thì khác, hiện tại công ty đang suy thoái, Lư Lương Kiều rất bận bịu, không còn sức lực để lo cho ả nữa, nếu lúc này ả mà xảy ra chuyện gì thì chắc chắn công ty sẽ bất mãn với ả.

Đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là nếu Tề Đông biết chuyện của ả và Lư Lương Kiều, thỉ ả không biết hậu quả sẽ thế nào, mấy năm qua, ả vẫn luôn lợi dùng Lư Lương Kiều như một công cụ để leo lên, nhưng trong lòng ả, người ả yêu nhất vẫn là Tề Đông.

Ả không thể chịu nổi nếu Tề Đông bỏ ả, ả cũng không thể chịu nổi nếu những nỗ lực của mình suốt bao năm qua trở nên thật bại, cho nên dù ả biết chỉ cần lần này cúi đầu trước Lục Hi Hòa, có lẽ sau này ả sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Lục Hi Hòa nữa thì ả cô sẽ chấp nhận.

Dù cực kỳ không cam lòng nhưng ả cũng phải thừa nhận, đấu với Lục Hi Hòa nhiều năm như vậy, cuối cùng ả vẫn mất trắng không còn gì cả.

Hà Phỉ nhìn Lục Hi Hòa, sau đó lấy USB trong túi áo ra, đặt lên bàn.

Lục Hi Hòa khó hiểu nhìn ả: “Chị có ý gì?”

“Cái USB chứa tất cả ảnh đã chụp, tôi trả nó cho cô, vậy nên…”

Lục Hi Hòa liếc nhìn chiếc USB, sau đó lại nhìn ả ta, không lên tiếng, chỉ chờ ả nói tiếp.

Bàn tay đang nắm chặt của Hà Phỉ đột nhiên buông lỏng, “… Cô đừng có tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông biết được không, xin lỗi cô, tôi sai rồi.”

Lục Hi Hòa kinh ngạc, Hà Phỉ đang tỏ ra yếu thế trước mặt cô ư?

Cô và Hà Phỉ đấu đá nhiều năm rồi, Hà Phỉ kiêu ngạo thế nào, cô là người rõ nhất, trong từ điển của Hà Phỉ trước giờ chưa từng có hai chữ xin lỗi này.

Không chỉ Lục Hi Hòa mà Thái Nguyệt rất ngạc nhiên, lúc nãy cô sợ hai người họ mâu thuẫn với nhau nên ở lại, ai ngờ lại thế này.

Đây là lần đầu tiên Hà Phỉ hạ mình trước Lục Hi Hòa, trong mấy năm qua, Hà Phỉ nhiều lần giở trò ngáng chân họ, khiến Lục Hi Hòa bị bôi đen trên mạng, nếu không có Kỷ Diễn, chắc chắn lần đó cô sẽ bị Tinh Thượng vu oan.

Trong lòng cô chợt cảm thấy thương hại ả ta, cô cũng lười chấp Hà Phỉ, Lục Hi Hòa cảm thấy mệt rồi, không muốn đấu với ả nữa, nếu như ả đã chủ động yếu thế trước mặt cô, vậy cô sẽ thuận nước đẩy thuyền.

Cô cầm USB nhét vào túi.

“Lời xin lỗi này tôi không dám nhận, nhưng bây giờ chị đã chủ động đình chiến với tôi rồi, tôi cũng không phải người hẹp hòi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, hy vọng sau này hai chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.”

 

------oOo------