Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 82




 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sáng sớm hôm sau, Doanh Doanh kích động chạy tới tìm Lục Hi Hòa.

“Chị Hi ơi, ảnh đâu hết rồi ạ?

“Hôm nay chị định đặt ở chỗ nào thế? Không đặt trong kịch bản của cô ta thì đặt ở đâu nhỉ?”

Lục Hi Hòa đóng kịch bản lại, nhìn nụ cười xấu xa của Doanh Doanh, cô đưa tay gõ nhẹ lên trán cô nàng.

“Hết rồi.”

“Hết gì cơ ạ?”

“Ảnh.”

“Sao thế được, có nhiều ảnh thế mà chị, chị mới dùng hai tấm thôi còn gì?”

“Sau này không cần dùng nữa, bởi vì chị đã nói chuyện với cô ta rồi.”

Doanh Doanh: “???”

Lục Hi Hòa kể hết chuyện tối qua cho Doanh Doanh nghe, sau khi nghe xong, Doanh Doanh rất tức giận.

“Chị Hi à, không phải chứ, trước kia cô ta hãm hại chị nhiều như vậy, sao chị có thể dễ dàng tha cho cô ta được?”

Lục Hi Hòa cười: “Vấn đề không phải là tha thứ hay không, với lại, cô ta cũng có chiếm được lợi ích gì từ chị đâu.”

Doanh Doanh nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, chị Hòa đâu phải chịu thiệt thòi gì, nhưng trong lòng vẫn hơi tức giận, dù sao Hà Phỉ là người rất xấu xa, người xấu xa như cô ta nên phải chịu trừng phạt thích đáng mới phải, để cô ta nếm thử mùi lo lắng, đề phòng khắp nơi.

Lục Hi Hòa biết Doanh Doanh đang nghĩ gì, cô cười: “Thật ra chị làm vậy là vì lười chơi cùng cô ta thôi, chuyện quan trọng bây giờ là tập trung quay phim, không có thời gian lãng phí với cô ta.”

Doanh Doanh hiểu ý của Lục Hi Hòa.

Ý của cô là không muốn tha thứ cho Hà Phỉ, chỉ lười chơi cùng với cô ta mà thôi.

Nhưng mà dù gì đi nữa, Doanh Doanh vẫn sẽ nghe lời Lục Hi Hòa nói, nếu Lục Hi Hòa đã nói cho qua chuyện này thì sau này cô nàng sẽ không nhắc lại nữa.

“Doanh Doanh?”

“Dạ?”

“Em không định trang điểm cho chị à?”

“À, trang điểm, trang điểm liền đây.” Doanh Doanh nhanh chóng phản ứng lại.

Mọi ân oán chồng chất trong thời gian dài giữa Lục Hi Hòa và Hà Phỉ cứ vậy mà kết thúc, Hà Phỉ cũng giữ lời hứa với cô.

Nước sông không phạm nước giếng.

____

Chuẩn bị bước sang tháng 9, quá trình quay phim ở Tân Xuyên cũng kết thúc, ngày hôm sau đoàn phim sẽ di chuyển ra nước ngoài, đến điểm quay thứ hai.

Trong hai tháng tiếp đó, cả đoàn phim di chuyển qua mấy quốc gia, cuối tháng 11, [Linh Lung] đóng máy.

Trần Biện bao toàn bộ tầng hai của một nhà hàng để ăn mừng.

Trần Biện đứng dậy, nâng ly lên nói với mọi người: “Mấy tháng nay mọi người đã vất vả nhiều rồi, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào.”

“Hi Hòa, vất vả rồi.” Sau đó ông quay sang nói với Lục Hi Hòa.

Nói thật, họ có thể quay phim thuận lợi như vậy là vì có Lục Hi Hòa, bởi vì có Lục Hi Hòa, Kỷ Diễn mới đầu tư lớn cho đoàn phim, anh ta làm trong ngành này nhiều năm như vậy, có biết bao nhà đầu tư gửi gắm diễn viên vào đoàn, nhưng có bao nhiêu người hết lòng với sự nghiệp như Lục Hi Hòa đâu.

Cô chưa bao giờ tỏ vẻ trịch thượng, chung sống rất hòa hợp với các diễn viên và nhân viên của đoàn, đặc biệt là khi quay phim, cô còn khắt khe với bản thân hơn anh ta nữa.



Vì vậy, Trần Biện cảm thấy, anh ta có thể gặp được một diễn viên như Lục Hi Hòa đúng là rất may mắn.

Lục Hi Hòa mỉm cười đáp: “Đạo diễn Trần cũng vất vả rồi.”

“Hy vọng sau này sẽ có thêm cơ hội hợp tác với cô.”

“Nhất định sẽ có cơ hội mà.”

Trần Biện đang nói chuyện với Lục Hi Hòa thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.

“Xin lỗi nhé, tôi nghe điện thoại một chút.”

“Vâng.”

Trần Biện nhìn thoáng qua tên người gọi, vội vàng nghiêm túc ấn trả lời, anh ta còn lấy tay che điện thoại lại.

“Alo?”

“Anh đến đâu rồi?”

“Anh đưa cô ấy xuống chưa?’

“Đây, đây, xuống ngay đây.”

Sau khi cúp máy, Trần Biện liếc nhìn Lục Hi Hòa ngồi bên cạnh, nói với cô: “Hi Hòa à, ra ngoài với tôi một chút được không?”

Lục Hi Hòa khó hiểu nhìn anh ta: “Chuyện gì thế ạ?”

“Không có chuyện gì hết.”

“Ồ, được thôi.”

Lục Hi Hòa nói với Thái Nguyệt mấy câu sau đó đứng dậy theo Trần Biện đi ra ngoài.

Hai người đi xuống tầng một, Trần Biện dẫn cô đi thẳng đến cổng.

“Đến rồi.” Trần Biện đột nhiên nói.

“Đến đâu cơ?” Lục Hi Hòa nhìn theo tầm mắt của anh ta, thấy một chiếc Buick Hideo màu đen đang lái về phía này.

Cách cửa kính, cô nhìn thấy người trong xe rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Xe dừng trước mặt họ, người ngồi trên ghế lái mở cửa bước ra, Lục Hi Hòa trợn tròn hai mắt.

“Tiếu Mính!”

Tiếu Mính nhìn cô cười: “Cô Lục, là tôi.”

Nói rồi anh ta ra hiệu phía sau xe với cô.

Lục Hi Hòa nhìn theo, người lái xe là Tiếu Mính, vậy người ngồi ở phía sau là… Nghĩ đến đây, cô bước nhanh tới, kéo cửa sau ra.

Sau khi mở cửa xe, cô ngạc nhiên gọi: “Kỷ Diễn.”

Nhìn người con gái anh ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, Kỷ Diễn không nhịn được vươn tay ra nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo Lục Hi Hòa vào trong xe.

Lục Hi Hòa ngã vào người Kỷ Diễn, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy eo cô, anh nói với Trần Biện ở bên ngoài: “Đạo diễn Trần, tôi mang người đi trước nhé, chuyện còn lại giao cho anh xử lý đấy.”

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, giám đốc Kỷ cứ yên tâm đi.”

Kỷ Diễn hài lòng gật đầu với anh ta, tiện thể nói với Tiếu Mính: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Xe rời khỏi quán ăn, Lục Hi Hòa dựa vào vòng tay của Kỷ Diễn, cô nắm lấy bàn tay anh: “Ngày mai em về rồi, sao anh còn tới đây?”

Kỷ Diễn nằm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, thân thể mềm mại của cô tỏa ra hương thơm quyến rũ, hơn hai tháng rồi anh không được gặp cô, hiện tại cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh khiến ngọn lửa trong lòng anh lại dâng lên.



Anh ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, đôi môi ấm áp kề sát chiếc cổ thanh tú của cô.

“Nhớ em lắm, không chịu nổi nữa.”

Lục Hi Hòa nhéo tay anh một cái, Tiếu Mính đang ngồi phía trước đấy!

Cô nhéo không mạnh lắm, cũng không đau, giống như gãi ngứa cho anh, cảm giác nhột nhột chạm đến tận đáy lòng.

Tiếu Mính lén lút liếc nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng lại âm thầm tăng tốc độ.

Khoảng cách vốn không dài ngày càng rút ngắn lại, xe dừng ở lối vào khách sạn, Kỷ Diễn đỡ Lục Hi Hòa xuống xe, Tiếu Minh lái xe vào gara dưới tầng hầm.

Kỷ Diễn ôm Lục Hi Hòa, hai người lặng lẽ đi vào khách sạn, đến thẳng phòng của Lục Hi Hòa.

Sau khi vào phòng, Lục Hi Hòa vừa bật đèn, Kỷ Diễn đã ôm cô từ phía sau rồi cọ cọ vào cổ cô.

Trái tim Lục Hi Hòa khẽ đập loạn một hồi, hai má ửng đỏ, cô vỗ nhẹ cánh tay anh.

“Anh làm gì thế, thả em ra đi.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, khàn giọng nói: “Em yêu, đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.”

Lục Hi Hòa xoay người, giơ tay ôm má anh, cô nhìn thấy ánh mắt của anh đầy tơ máu.

Chắc hẳn vừa xong việc đã chạy qua đây, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi, nghĩ đến đây cô lại thấy xót.

“Anh làm việc vất vả lắm đúng không?”

Kỷ Diễn lắc đầu: “Không vất vả.”

Lục Hi Hòa bĩu môi, hai mắt đỏ ửng như vậy rồi mà vẫn còn cãi bướng, cô kéo cánh tay anh nói: “Em đi xả nước, anh đi tắm trước nhé?”

Sau khi Kỷ Diễn tắm rửa xong, Lục Hi Hòa cũng đi tắm, lúc cô đi ra ngoài, anh đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, mặc dù không biết anh nói chuyện với ai nhưng nghe thì chắc liên quan đến việc kinh doanh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ Diễn quay lại.

“Được, vậy đi, tôi cúp máy trước đây.”

“Vâng.”

Kỷ Diễn cúp điện thoại, Lục Hi Hòa chỉ đứng cách anh vài mét, bởi vì vừa mới tắm xong, toàn bộ làn da cô đều trắng hồng, mềm mại như vắt ra nước, đôi chân gầy mảnh mai, thẳng tắp, cực kỳ quyến rũ.

Máu trong cơ thể Kỷ Diễn gần như sôi lên, anh ngoắc tay với cô.

“Đến đây nào.”

Cô vừa bước đến gần anh, anh đã bất ngờ bế cô lên rồi sải bước đi về phía giường lớn.

Lục Hi Hòa khẽ kêu một tiếng, vô thức ôm cổ anh, lúc anh bế cô lên, cô đã biết ý định của anh rồi.

Anh đặt cô lên giường, sau đó cơ thể rắn chắc của anh phủ lên người cô, cách hai lớp áo ngủ, cô có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ như muốn thiêu đốt của anh.

Ngón tay mảnh khảnh của anh nhéo cằm cô, ép cô hé môi rồi nó lấp kín, đôi môi mềm mại mọng nước khiến anh không ngừng lại được, hận không thể chết chìm trong đó.

Cùng lúc với nụ hôn, một lòng bàn tay ấm áp khác tách đôi chân trắng nõn của cô ra, nắm lấy bắp chân cô hướng lên cao, bước vào nội dung chính.

Mặt Lục Hi Hòa đỏ ửng, cả người giống như tôm luộc, run lên theo động tác của anh, nhưng vẫn hùa theo ý anh.

Kỷ Diễn nhẹ nhàng hôn lên cái cằm nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Đã lâu như vậy rồi, có nhớ anh không?”

Hai tay Lục Hi Hòa ôm chặt vai anh, giọng nói dịu dàng, mềm mại, ngọt như mật: “Nhớ ạ.”

“Ồ? Chỗ nào nhớ?”

 

------oOo------