Cô Ấy Rất Nhạt

Chương 26: Tức điên lên được




“Sao trước đây tớ không biết cậu lại có thể ườn người ra như vậy được nhỉ?” Cam Ngọt đánh giá dáng vẻ lười nhác của Bắc Yên trên giường, thẳng thắn phê bình.

Thấy Bắc Yên không phản ứng, Cam Ngọt kéo chăn lôi cô dậy: “Nào giờ nói đi, có chuyện gì? Chị đây gánh hết cho cậu.”

Bắc Yên bị cô ấy làm cho buồn cười, giữ lấy tay cô: “Cam Ngọt, kể cho cậu chuyện này. Nhưng không được tức đâu đấy.”

Cam Ngọt lập tức giơ tay đảm bảo: “Chắc chắn không tức, giờ cậu nói đi.” Cô ngồi xuống giường, khoanh chân trước mặt Bắc Yên, thật sự nghiêm túc lắng nghe.

Đôi mắt Cam Ngọt mỗi lúc một mở to, giữa chừng đứng bật dậy tức giận ném cái gối đang ôm trong bụng xuống đất: “Thằng mất dạy, tớ phải làm thịt nó.”

Nói rồi lập tức nhảy xuống giường: “Không được, để gọi cho ông An xử lý thằng này.”

Bắc Yên vội vàng lôi bạn lại: “Đã nói không được tức rồi. Cậu bình tĩnh đã đi xem nào.”

“Bình tĩnh là bình tĩnh sao được, vết thương chưa đóng sẹo cậu đã quên ngay được rồi. Bảo sao tự nhiên chạy về đây nằm thẫn thờ ra đấy. Không được. Cậu không thể yếu lòng như vậy được, nó lừa cậu được một lần ai đảm bảo sẽ không có lần sau?”

“Cậu bình tĩnh nghe tớ nói hết đi đã được không?”

“Cậu bị lung lay rồi.” Cam Ngọt kết luận, bực tức nằm vật xuống giường: “Biểu hiện của cậu như vậy là bị lung lay rồi.”

Bắc Yên thở dài, nhìn lên trần nhà: “Sáng hôm ấy là tớ đã nhớ được mọi chuyện rồi. Nhưng tớ không phản đối, thậm chí còn…” Nói đến đây Bắc Yên có chút xấu hổ, ôm lấy gối che nửa mặt.

“Tớ dùng hai ngày này nghĩ lại về những hành động của bản thân mình. Nếu thật sự không muốn, tớ sẽ không để người ta ở lại nhà mình, cho dù có đang bị bệnh đi chăng nữa.”

“Điều gì đã định, tớ có thể quyết liệt như thế nào cậu biết mà? Nhưng tớ không thật sự dứt khoát. Dây dưa như thế, không phải vì Đông có thể, mà là tớ để cho anh ấy như vậy.”

Cam Ngọt buồn bực lấy tay che mặt, đoạn nghiêng người nhìn vào mắt Bắc Yên: “Tức là giờ nhớ lại được cái lúc quên rằng hai đứa đã chia tay, cậu quyến luyến khoảng thời gian ấy đúng không?”

Bắc Yên chậm rãi gật đầu.

“Tớ không thể tha thứ cho nó.” Cam Ngọt nói, giọng vẫn còn nhiều tức giận: “Đằng thằng ra mà nói, ừ thì nó bất hạnh thật đấy. Nhưng là người trưởng thành thì đều phải hiểu, đời ai chẳng có nỗi niềm riêng mình. Không phải bố cậu mà bất cứ ai cũng vậy thôi, khoản vay rủi ro như vậy làm sao có thể ký duyệt? Chẳng qua chỉ là cái cớ để trút giận, không thể làm gì được đám cho vay nặng lãi thì quay sang tìm đối tượng yếu thế hơn là cậu.”

Không ai lên tiếng, cả Bắc Yên và Cam Ngọt đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Lát sau, Cam Ngọt bất ngờ giãy đành đạch trên giường: “Đúng là thằng điên. Tức chết đi được. A a a…a…a…”

“Tóm lại là cậu quyết định xong rồi phải không?” Cam Ngọt hỏi, giọng không che giấu thất vọng.

“Ừm, quyết định xong rồi. Mai tớ sẽ quay về.”

Cam Ngọt không biết nói thêm gì, tình cảm vốn là thứ khó đoán không tuân theo lý trí con người. Cô nắm tay Bắc Yên: “Nó dám làm gì cậu nữa, tớ tiêu diệt nó luôn.”

***

“Chị bán cái gì đấy?”

“Cốm.”

“Đâu em xem nào? Có nhiều không?”

Nghe vậy người phụ nữ hạ bề trên lưng xuống để Bắc Yên xem. Cô chọn hai bọc lá gói cốm bên trong, lại nhấc bó rau trong tay bé gái đi bên cạnh lên.

“Em lấy luôn rau này.”

Cô trả tiền, khoác ba lô lên lưng rồi xách bó rau cùng hai bọc cốm đi vào. Vừa chạm chân lên chiếc cầu tre, Đen đã từ đâu chạy lao ra nhảy bổ lên người cô, đuôi ngoáy tít mù, chân đạp lên áo phông trắng in hai vết đất đen sì.

Bắc Yên cười mắng: “Làm gì mà nhắng hết lên thế hả?”

“Em về rồi à?”

Bắc Yên ngẩng lên, nhìn người đàn ông đang ngập ngừng bên những bụi mai vạn phúc, trong lòng dấy lên một loại cảm xúc khó tả. Trước đấy lạnh nhạt với cô như vậy, nay lại dè dặt cẩn thận thăm dò, đôi khi kích động đến mất kiểm soát.

“Loại bệnh này càng những người nhìn bình thường không thể hiện ra lại càng đáng lo. Có thể anh ta cười nói vui vẻ bây giờ, nhưng ngay lúc sau lập tức bộc phát, nghĩ quẩn bất cứ lúc nào. Thuốc chỉ là công cụ hỗ trợ một phần, còn cần phải chú ý đến môi trường sống, hoàn cảnh, nguyên nhân cốt lõi gây ra bệnh và chính suy nghĩ của bản thân anh ta nữa. Nói chung là những người như vậy, rất cần có người thân hỗ trợ vượt qua.”

Bắc Yên đã gọi điện cho bác sĩ điều trị trên đơn thuốc Lập Đông vứt đi. Rõ ràng cô thấy anh vẫn luôn bình thường cho đến khi nghe những lời giải thích của bác sĩ, hiểu được sự thất thường của anh đến từ đâu.

Cô hoàn toàn có thể mặc kệ anh, người đó vốn chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Nhưng nhìn vào thời gian trên đơn thuốc, cô lại tự mình tìm lý do cho anh. Thời điểm đó là sau khi anh đã thay đổi thái độ trong cách đối xử với cô một khoảng thời gian dài.

Sau đó lại nghĩ đến sự nhiệt tình chu đáo bất thường của Vinh và Hạnh ngay từ những ngày đầu mới quen.

Tự mình tìm nhiều lý do, cuối cùng đâu phải vì anh, là vì chính cô mà thôi.