“Trong vườn nhiều rau như thế, sao em còn mua?”
“Thì muốn mua thôi.”
“Thế em… mai đến hẹn với bác sĩ, anh đưa em đi nhé?”
“Ừm.”
“Thế em…”
Cô ngắt lời: “Em mua hai bọc cốm, anh biết rang không?”
Lập Đông chững lại, vừa muốn nói thêm lại thôi. Anh nhận ra được, từ buổi sáng hôm ấy cô đã khác. Lúc này anh vừa muốn hỏi, lại vừa không muốn, sợ rằng sau khi cô nói ra, anh sẽ không còn ở lại được nữa.
“Chắc không biết rồi, để em rang vậy, anh cất túi hộ em.” Cô thả ba lô vào tay Lập Đông, đi vào trong bếp.
Cốm mới hương thơm ngào ngạt, Bắc Yên nhặt bỏ mấy hạt còn dính vỏ, bắc chảo lên bếp làm nóng, thêm một ít dầu rồi đổ vào rang. Hạt cốm bắt đầu phồng lên, cô cho thêm lạc rang đã sát vỏ, lại cho thêm hai thìa đường vào đảo tiếp.
Đợi Lập Đông đi vào bếp, Bắc Yên đã rang xong hai mẻ cốm, cô quay đi khẽ cười. Cất có cái ba lô cũng phải mất thời gian lâu như vậy, bỗng chốc cô muốn không nói gì để mặc xem anh hôm nay sẽ thế nào.
Lập Đông tìm lời để nói: “Em làm nhiều vậy có ăn hết không?”
“Không hết, đợi lát nguội để vào lọ đem cho cái Hạnh một ít.”
“Ừm.”
Im lặng một lát, Lập Đông lại tìm chuyện: “À hôm kia vừa phun thuốc muỗi xong.”
“Vậy à.” Cô đủng đỉnh nhúp một ít cốm cho vào miệng.
“Ừm… à hôm qua bên thú y qua định tiêm phòng dại cho Đen mà không tiêm được. Con Đen nó giả vờ ốm.”
“Thế sao? Đen ranh quá nhỉ.”
“Em…”
“Em ra vườn đã, anh xem làm gì thì làm.” Cô lại ngắt lời.
Buổi chiều Bắc Yên lấy xe ra khỏi nhà.
Cô ngắm nhìn tổng quan một lượt phía ngoài quán cà phê Ban, đánh giá vị trí tầm nhìn xung quanh rồi đi vào.
Ông chủ là một thanh niên khá trẻ, nụ cười như làn gió xuân tươi mát.
Bắc Yên cười hỏi: “Bên mình đang muốn nhượng lại quán phải không?”
Chàng trai nhìn Bắc Yên một cái, rồi cúi đầu làm việc như thường: “Đúng rồi, chị có thể đi quanh xem xét một lượt đi. Xong quay lại phát giá.”
“Chị xem rồi, em định bán thế nào?”
Nghe vậy chủ quán dừng lại động tác lau bàn, bỏ khăn sang một bên chỉ hướng mời Bắc Yên ngồi.
“Ai giới thiệu cho chị biết?”
“Em nói với bao nhiêu người việc muốn nhượng lại quán?”
Chàng trai cúi đầu cười, rồi ngẩng lên chìa một tay ra với Bắc Yên: “Chị báo người làm hợp đồng đi, thông tin em sẽ gửi qua cho chị.”
“Tha thứ dễ dàng vậy à?” Bắc Yên chợt hỏi một câu vu vơ.
Chàng trai khựng lại giây lát, nhún vai tỏ vẻ chịu thua: “Không điều khiển được bản thân.”
Bắc Yên ra về, việc đầu tiên là gọi điện báo tin cho An: “Em chốt được rồi, cảm ơn anh.”
“Người nhà khách sáo cái gì.” An tỏ ra chỉ là chuyện nhỏ.
“Cậu ấy thoạt nhìn khá mong manh.” Cô cười nhận xét.
“Đừng để vẻ ngoài đánh lừa.” An bình tĩnh đáp.
Bắc Yên tiếp tục: “Có vẻ cũng rất dễ mềm lòng.”
Đầu dây bên kia An hơi trầm ngâm, cuối cùng nói: “Ừ, giống em.”
Lập Đông không có ở nhà, Đen chạy ra mừng chủ trở về như mọi khi. Hai chú mèo mướp thì vẫn lười biếng gác chân lên nhau ngủ ngoài hiên. Hiếm khi Bắc Yên cảm thấy không quen với sự trống vắng này.
Một tháng qua, mỗi ngày cô đều nói lời xua đuổi, mỗi ngày đều có ý định không cho anh tiếp tục ở lại nữa. Nhưng mỗi ngày cô đều không kiên quyết, ngày hôm sau rồi hôm sau nữa đều cùng anh trải qua những sinh hoạt đời thường của một ngày.
Lặng lẽ, thanh bình.
Thời gian chung đụng của họ trong hai năm kia còn chẳng nhiều bằng mấy tháng trở lại đây.
“Em về rồi à?”
Bắc Yên quay lại, đây là lần thứ hai trong ngày anh nói câu này. ‘Em về rồi à?’ giống như anh vẫn luôn đợi cô.
“Em về rồi.” Cô đáp.
Lập Đông bước vào, anh giải thích: “Vinh bị trật khớp tay nên anh phải lái xe trả khách xuống bến xe.”
Anh đi qua cô, ánh mắt vô tình lảng tránh: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Rau sắn chắc được rồi, tối nấu canh cá đi.”
Tối đến, Lập Đông sửa soạn chăn gối ngoài chỗ nằm cho khách. Bị dày vò bởi lo lắng bất an cả một ngày, nhưng anh vẫn cứ chấp nhận.
Cô không nói, anh càng không dám hỏi.
Bắc Yên vẫn cứ im lặng, hết thảy đều mặc kệ anh. Chỉ khi đặt trong lòng, người ta mới lo sợ mất.
Trong bóng tối, cô lặng lẽ bước đến đệm nằm của Lập Đông, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Trái tim đập loạn.
Gương mặt cô kề sát lồng ngực anh.
“Em quay lại rồi.” Cô nói.
“Ừ.” Giọng anh đã khàn đi.
“Từ giờ phải uống thuốc, đúng hẹn tái khám với bác sĩ.”
…
Đôi tay dùng sức, lật cô nằm lên người mình, anh nói: “Anh không cần uống thuốc nữa, đã khỏi rồi.”
“Bệnh không cần chữa tự khỏi được à?”
“Ừ.”
“Nghe lời em, đúng hẹn với bác sĩ.”
“Ừ, nghe lời em.” Anh thì thầm.
Lát sau Bắc Yên khó chịu vỗ vỗ vào vai Lập Đông: “Để em xuống, nằm như thế này khó chịu quá.”
Cuối cùng anh cũng có thể cười: “Đệm thịt không êm à?”
Cô lăn người sang bên cạnh: “Khó chịu bỏ xừ.”
Anh xoay người đối mặt với cô, một tay đưa lên, ngón cái khẽ vuốt ve má cô: “Tất cả những chuyện trước đây, là anh nợ em. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội. Đời này dùng để trả cho em.”
Cô cười khì, dùng chính môi mình chạm vào môi anh: “Sến quá ông ạ.”
Đêm trôi, hạnh phúc đến.