Cỏ Dại Trong Gió

Chương 4




Yến Nhi hôm nay muốn làm một học sinh gương mẫu nên thức dậy từ rất sớm. Ăn sáng xong xuôi dắt xe thong dong chào ngày mới đến trường. Tâm trạng phơi phới, tràn đầy sức sống của thiếu nữ tuổi mười lăm.

"Ông trời ơi! Có phải Yến Nhi đây rất ưu tú không? He he." - Cô nhe răng ngửa mặt lên trời tận hưởng giây phút tự luyến. Dường như nghe được những lời nói buồn nôn của cô mà trời bắt đầu đổ mưa.

*Lộp bộp.. lộp bộp*

"Ẹc! Ông trời có phản đối cũng đừng mưa lúc này chứ! Muốn làm học sinh ngoan cũng khó như vậy sao?" - Cô đưa tay vào cặp, may sao lúc nào cũng phòng một chiếc ô nhỏ.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, gió cũng thổi mạnh hơn. Chiếc ô bé nhỏ không thể nào che hết được nước mưa tạt vào vạt áo, ống quần. Đến được trường cũng là lúc quần và vạt áo ướt nhẹp. Không hiểu sao cô nghĩ đến cảnh hồi bé tắm mưa xong rồi lăn ra ốm. Tự nhiên bật cười như đứa ngốc.

Bước gần đến cửa lớp, thấy cửa đã mở cô hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ còn có người đến sớm hơn?"

Yến Nhi ngó quanh trường lác đác vài học sinh, rón rén ngó đầu vào lớp.

"Lạy chúa, hãy cứu rỗi linh hồn con." - Trước mắt Yến Nhi, cậu bạn hôm trước cho cô mượn bút đang ngồi cầm quyển sách chăm chú đọc, dường như có thể lãng quên mọi thứ xung quanh. Giống như chàng thư sinh lơ đãng đọc sách bên hồ. Làm cô thẫn thờ một lúc, quyết định đi thật hiên ngang vào lớp.

- Hi.. ờm.. Đây là lần đầu tiên tôi đi học sớm như vậy. Không nghĩ còn có người đến sớm hơn. - Yến Nhi nghiêng người chào, trên mặt nở nụ cười thật tự tin.

- Tôi cầm chìa khóa của lớp nên đến sớm cũng là lẽ đương nhiên. - Nhật Minh đáp lại bằng nụ cười ấm áp. Một lần nữa khiến cô đứng hình.

- Thì ra là vậy! À. Tên cậu là gì?

- Tôi tên Nhật Minh. - Nhật Minh đưa mắt nhìn quần áo ướt nhẹp của Yến Nhi hơi nhếch mày.

"Nhật Minh? Không phải là cái tên hôm trước Bảo Yến nhắc tới sao. Thì ra Bảo Yến thích cậu ta, cũng không có gì là lạ."

- Cậu không định hong khô quần áo sao?

Lúc này Yến Nhi mới sực nhớ ra quần áo bị ngấm nước, cảm giác rất khó chịu. Bèn chạy vội ra bật công tắc quạt để hong quần áo. Cô vô tư nhảy tót lên ghế giơ cao hai tay đón gió như khỉ đột.

Nhật Minh ngước lên nhìn ai đó mỉm cười rồi lắc đầu. Vừa định đưa mắt xuống nhìn quyển sách cậu bỗng hét lên.

- Cẩn thận! - Nhật Minh vừa dứt lời thì chảo thủ pháp của Yến Nhi đã đáp đất.



*Phịch*

Yến Nhi đang chăm chú đón gió đột nhiên va phải ánh mắt và nụ cười tỏa nắng kia. Một luồng điện xẹt qua chạy thẳng đến thần kinh trung ương khiến cô đơ ngay lập tức. Bàn chân đứng không vững trượt tự do rơi xuống đất.

"Không phải chứ, chị đây mà cũng có lúc mất mặt như vậy sao, đã vậy còn là vì mê trai nữa chứ. Thật ê chề!" - Yến Nhi với tay vào thành bàn lấy sức đứng dậy. Lúc ngã chân có quệt vào ghế giờ đau buốt.

- Không sao chứ?

- Không sao, chỉ dập mông thui, đau muốn chết.

Nhật Minh đỡ Yến Nhi dậy, cô ôm cái mông đáng thương, nhấc chân lên cảm giác tê buốt, bước hụt ngã nhào vào người cậu.

- Hai người làm cái trò gì trong lớp thế hả? - Tiếng hét của Bảo Yến làm cô và Nhật Minh đều đồng thời quay ra cửa. Không hề hay biết tư thế của hai người rất dễ làm người khác hiểu lầm.

Yến Nhi vội đẩy Nhật Minh ra, rồi bước cà nhắc, lê tấm thân ê ẩm về chỗ. Nhật Minh cũng không nói gì buông tay cô ra. Mặt cậu thoáng ửng hồng.

Bảo Yến giận giữ nhìn cảnh thân mật giữa hai người. Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, bước vào lớp ném cặp lên mặt bàn. Quay xuống lườm Yến Nhi nảy lửa.

Một lúc sau, mọi người dần đến đầy đủ. Lớp trở nên ồn ào làm Yến Nhi cũng bớt ngại ngùng hơn.

Vương Quân từ cửa lớp đã thấy bóng dáng Yến Nhi không khỏi giật mình. Phi vào chỗ, quay xuống bất chấp kháy đểu:

- Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây? Bảo sao sáng nay trời đang trong xanh bỗng đổ cơn mưa. Cậu uống nhầm thuốc đúng không?

- Thì sao nào? Bộ tôi muốn làm học sinh chăm ngoan cũng phải hỏi ý kiến cậu chắc. - Yến Nhi vênh mặt lên, chu miệng cãi lại.

- Vương Quân. Cậu thôi ngay trò bắt nạt Yến Nhi đi. Có điều.. hihi.. cậu nói đều đúng. - Ly Ly hùa theo.

- Mày thui đi nha Ly Ly, đừng thấy tao hiền mà làm tới nhé. - Cô nhoài người lên bàn trên, giơ nắm đấm định táng Ly Ly ai dè đập khuỷu tay vào vai Đình Dương.

- Ngồi im! - Đình Dương bực mình gằn lên từng chữ ra lệnh.

- Cậu làm gì mà giãy đành đạch lên thế? Động có xíu làm gì mà căng. - Cô liếc xéo, bĩu môi ra vẻ.

- Tôi không chấp cậu.



- Chắc tôi cần cậu chấp quá cơ, ple ple. - Cô lè lưỡi rồi quay ngoắt sang hướng khác không thèm để ý đến cậu ta.

- Cậu gặp phải khắc tinh rồi. Đáng đời lắm! - Hạ Thu không quên châm dầu vào lửa.

Lúc trước có một vài người đã từng ngồi cạnh Đình Dương. Nhưng đa số đều bị cậu ta dọa cho sợ, tự động xin cô giáo chuyển chỗ.

- Ai thèm quan tâm đến con nhỏ ồn ào này chứ. - Đình Dương phản kháng.

Nghe Đình Dương nói vậy mặt Yến Nhi đang từ tọa độ 0 quay ngoắt 180 độ sang lườm:

- Oh! Chắc tôi lại cần cậu quan tâm. Tôi không dám nhận diễm phúc đấy.

Yến Nhi đưa tay lên tự bóp cổ rồi thè lưỡi ra trông đến là kinh dị. Cả bọn được phen khiếp vía. Ngay cả Đình Dương cũng lắc đầu chào thua: "Như trẻ con mẫu giáo."

*Hắt xìiiiii.. *

"Tên nào dám nói xấu chị đây. Không phải hồi nãy đi mưa cảm rồi đó chứ?" - Cô đưa tay lên xoa cái mũi đang khó chịu.

Hôm nay là một ngày cực hình, hai môn Yến Nhi ghét nhất là Lý, Hóa xuất hiện cùng nhau trong một ngày. Thật bi thảm! Tuy học rất tốt Toán nhưng cô không định theo khối tự nhiên Toán, Lý, Hóa. Khả quan nhất vẫn là khối D gồm Toán, Văn, Anh. Dẫu cho không học tốt Anh, Văn bằng Toán nhưng cũng không đến nỗi thảm hại như Lý, Hóa.

Hai tiết liền Yến Nhi cảm giác như mình mới từ trên trời rơi xuống. Quay sang bên phải Đình Dương đang ngồi nghe giảng rất chăm chỉ, quay sang bên trái thì bắt gặp dáng vẻ nghiêm túc của Nhật Minh. Không cần nói thì cũng biết tên Vương Quân kia chọn khối tự nhiên rồi vì hắn rất ngu Anh, Văn.

"Chán quá, chán quá đi!" - Yến Nhi đang vò đầu bứt tai ngồi khấn cho nhanh qua bốn mươi lăm phút thì tên cô ở đâu thấp thoáng lướt qua tai.

- Yến Nhi, đọc tiếp nào. - Yến Nhi đang mơ màng bỗng giật thót mình. Ngẩng lên nhìn cô giáo rồi lại nhìn vào sách.

"Kiểu này toi rồi. Đến đoạn nào rồi? Mấy cái công thức Vật Lý này tại sao mấy nhà bác học vĩ đại có thể nghĩ ra rồi bắt con dân như mình đây phải tiếp thu chứ."

Yến Nhi miễn cưỡng đứng lên không quên đưa mắt cầu cứu Đình Dương. Đáp lại ánh mắt chó con của cô là vẻ mặt tỉnh bơ. Chỉ hận không thể bóp chết tên này trong vòng một nốt nhạc. Đành nhìn vào trang sách nhắm mắt đọc bừa thì..

- Trang mười bốn, đoạn thứ hai. - Ngắn gọn, súc tích vậy đấy.

Yến Nhi nghe theo rồi đọc răm rắp, hai giây trước cô còn định bóp chết tên này. Phải, người nhắc cô là Đình Dương, tuy bình thường hắn rất đáng ghét nhưng không thể thấy chết mà không cứu, xem ra dây thần kinh cảm xúc vẫn chưa bị liệt hoàn toàn.