Cỏ Dại Trong Gió

Chương 5




Thiên Hương - lớp phó học tập sau khi họp cán bộ lớp về, trên tay cầm tờ giấy ghi danh sách môn học thêm, bước chân sáo tung tăng đi về lớp. Bình thường ở trên lớp cô nàng thuộc tuýp học sinh gương mẫu, chăm chỉ. Ai nhìn vào cũng đều đưa ra nhận xét: "Đây đích thị là con nhà người ta trong truyền thuyết."

Thiên Hương bước vào lớp ngay lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc. Đưa tay lên khẽ đẩy gọng kính nói:

- Cô giáo đã lên lịch học thêm cụ thể các môn Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa rồi. Ai muốn đăng ký thì tự đánh dấu nhé. Hạn chốt là thứ sáu tuần sau.

Năm nay là cuối cấp nên ai cũng chuẩn bị cho mình một tinh thần vững vàng. Ngoài học trên lớp, còn có những bạn đăng ký học thêm môn khối thi. Tùy từng quy chế thi của mỗi trường, các trường trong địa bàn thành phố A gồm trường trung học phổ thông chuyên tỉnh và trường trung học phổ thông thành phố. Đại đa số mọi người đều thi trường trung học phổ thông thành phố.

Quy chế thi của trường bắt buộc hai môn Toán, Văn còn lại là một môn tự chọn. Sau khi xét điểm thi đầu vào để sàng lọc học sinh. Trường tiếp tục tổ chức thi khối lớp chọn bao gồm khối A: Toán, Lý, Hóa; Khối B: Toán, Hóa, Sinh; Khối C: Văn, Sử, Địa; Khối D: Toán, Văn, Anh.

- Tao đương nhiên là sẽ đăng ký Toán, Văn, Anh rồi, mày thì sao Ly Ly? - Yến Nhi vỗ vai Ly Ly.

Ly Ly cau mày quay xuống nhìn Yến Nhi, sắc mặt trông rất khó coi:

- Mẹ muốn tao thi trường chuyên, là chuyên Toán. Trước mắt cũng đăng ký Toán, Văn, Anh.

Yến Nhi hơi bất ngờ về câu nói của Ly Ly. Nhưng quyết định tương lai như thế nào là do Ly Ly. Cô không có quyền can thiệp cũng như ngăn cản. Trong lòng nỗi buồn cứ từ từ xâm chiếm khiến các cơ trên mặt rủ xuống. Hai tay Yến Nhi vô thức đan chặt vào nhau.

Giờ thể dục.

Trong cuộc đời của học sinh môn thể dục là môn học không có những con số, hình học hay những công thức làm người ta choáng váng, đau đầu. Có thể nói là thoải mái nhưng cũng có thể nói là đáng sợ. Thoải mái ở đây là được tự do bay nhảy ngoài sân trường, thảm cỏ. Nhưng cái đáng sợ là nó yêu cầu một thể lực và kỹ thuật tốt.

Sau khi cả lớp thay giày thể thao, không quên mang theo mũ. Tất cả mọi người tập trung giữa sân cỏ. Yến Nhi nhìn xuống sân cỏ, cô cảm nhận được cái nắng gắt trải trên sân. Chỉ nhìn thôi cũng đủ để xay xẩm mặt mày. Nếu đặt xiên thịt giữa sân có thể nhanh chóng biến thành xiên thịt nướng. Lúc này mồ hôi sau lưng cứ tuôn ra ngấm qua cả lớp áo. Niềm an ủi duy nhất là xung quanh sân khá nhiều cây to, tán lá rộng. Bên cạnh sân còn có một hồ nước, xung quanh hồ đều trồng liễu, phượng, bằng lăng. Bên dưới mỗi tán cây đều có ghế đá.

Yến Nhi lúc này chỉ ao ước có thể bay qua đó hưởng thụ chút không khí mát mẻ. Cô nhắm mắt vờ như đang tận hưởng cuộc sống thần tiên kia thì giọng nói của cô giáo đưa cô về thực tại phũ phàng:

- Hôm nay ai không mang giày thể thao đứng qua một bên cho tôi. - Cô Mai chắp hai tay nhìn qua lớp một lượt nghiêm nghị nói.



Cô Mai là chủ nhiệm kiêm bộ môn thể dục. Thường ngày để trị ba lũ tiểu quỷ cô phải thật nghiêm khắc. Nhưng thực chất cô rất hiền và tâm lý.

Lần lượt Bảo Yến, Vương Quân, Tuấn Anh, và mấy bạn khác bước ra khỏi hàng. Trên khuôn mặt ai nấy đều không có vẻ gì sợ sệt hay ăn năn. Cứ xem như chuyện này xảy ra như cơm bữa.

Cô Mai khẽ thở dài. Xem ra cô vẫn quá nhẹ tay, bình thường chỉ có phạt chạy và chống đẩy không thôi nên đám học sinh chưa biết sợ. Cô nhìn một lượt khoé môi khẽ cong lên.

- Hôm nay ai không mang giày tôi sẽ ghi vào sổ đầu bài. Còn nữa mỗi người chạy hai vòng quanh hồ.

Cả bọn nghe thấy tên mình bị ghi vào sổ đầu bài không khỏi choáng váng. Bị ghi vào sổ đồng nghĩa với việc hạnh kiểm bị kéo xuống ê chề. Đến lúc đó quý phụ huynh mới là người đáng sợ nhất. Mặc dù trời đang nắng nóng nhưng cả bọn ai cũng thấy ớn lạnh sống lưng nuốt nước bọt cái *ực*.

Có những người đau khổ nhưng cũng không thiếu những thành phần hả hê. Yến Nhi thấy Vương Quân bị phạt thì vui mừng ra mặt. Nhân cơ hội đả kích cậu:

- Trời ơi! Xem ai đây, xem ai đi học não rớt bồn cầu rồi nè. - Yến Nhi đưa tay lên kéo một mắt thè lưỡi trêu tức Vương Quân.

Vương Quân vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau bị ghi vào sổ thì ngọn gió nào đem con nhỏ ác miệng kia qua. Cậu buông thõng hai tay bất lực, chợt nhớ ra điều gì đưa tay lên kéo tai Yến Nhi.

- Aaaaa, đau.. đau.. bỏ ra, cho ăn giày bây giờ. - Nói rồi cô định rút giày thật.

- Dám gây sự với đại ca xem ra còn non và xanh lắm.. hự.. ư.. - Vương Quân chưa nói hết đã ăn ngay một cú lên gối nhớ đời.

Bị bất ngờ mặt Vương Quân tái mét, ôm cái bụng đáng thương đưa ánh mắt muốn giết người về phía con nhỏ nào đó đang đứng cười vui sướng.

Đình Dương đứng trong tán cây, từ đầu đến cuối chú ý duy nhất một người. Cậu tặc lưỡi nở nụ cười hiếm hoi: "Bộ dạng ngoan hiền của con nhỏ này bốc hơi rồi!"

Nhật Minh hiếm khi thấy Đình Dương quan tâm chuyện gì. Vậy mà có thể ngồi lặng lẽ nhìn một người chăm chú như vậy. Trong lớp thành tích của cậu và Đình Dương đều vô cùng xuất sắc. Nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ đố kỵ hay cạnh tranh. Nhìn thấy cảnh này, Nhật Minh có chút khó chịu nhưng cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác ấy.