Cô Đơn Vào Đời

Chương 63: Nhạy cảm




Ngày hôm sau tôi đến nhàhai người mang vở bài tập cho Tếu ẢNh.

Trịnh Thường ra mở cửa.

“Tếu Ảnh đâu?”

“Đi siêu thị mua đồ rồi.Em tìm Tếu Ảnh có chuyện gì không?”

“Thầy trả vở bài tập, emmang đến cho Tếu Ảnh.”

“Thế à, em đưa cho anhđược rồi. Tếu Ảnh về anh sẽ nói với cô ấy.”

Tôi đưa vở cho TrịnhThường rồi quay người đi luôn.

“Thuỷ Tha Tha, đợi đã.”

“Có chuyện gì không anh?”Thấy Trịnh Thường gọi, tôi quay người lại hỏi.

“Em vào nhà đi, anh cómấy cây muốn nói với em.”

Tôi do dự một lát rồi vẫnquyết định bước vào. Trịnh Thường đóng cửa lại.

“Anh biết em rất khôngthích anh và Tếu Ảnh yêu nhau. Điều này cũng chẳng trách em được, nếu như làcon gái, anh cũng không muốn bạn thân nhất của mình đi yêu một thằng như anh.Thực ra thì có rất nhiều lúc con gái bọn em không hiểu được con trai bọn anhnghĩ gì.”

Tôi thầm cười khẩy trongbụng, con trai lúc muốn xin lỗi con gái đều nói thế này: Con gái bọn em khônghiểu con trai bọn anh. Thực ra…

Quả nhiên Trịnh Thườngnói tiếp: Thực ra anh rất muốn đối xử tốt với Tếu Ảnh. Tuy anh trước đây có rấtnhiều người yêu nhưng anh không thấy ai đáng tin cậy cả, có rấy nhiều đứa congái rất tệ, không xứng đáng để anh đối xử tốt với bọn họ. Sau này, lúc gặp đượcTếu Ảnh, anh biết cô ấy yêu anh thật lòng. Anh cũng rất muốn được thực sự yêucô ấy. Có thể trước đây anh không tốt nhưng từ giờ trở đi anh sẽ không đối xửvới Tếu Ảnh như đã đối xử với những người con gái đó nữa.” Giọng của TrịnhThường bình tình và rất chân thành.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Embiết thế. Em thực sự mong Tếu Ảnh được hạnh phúc.”

Không biết câu nói củaTrịnh Thường đúng được bao nhiêu nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy cóchút đau lòng, không muốn tiếp tục câu chuyện với anh ta nữa. Đang định mở cửađi về thì tôi nghe thấy một tiếng còi báo động vang lên từ trong bếp - Tiếng ấmnước báo sôi.

Tôi nhìn thấy TrịnhThường chạy về phía bếp. Do tay phải vẫn còn đang băng bó nên anh ta phải dùngtay trái rút chiếc phích cắm rất vất vả, trông điệu bộ vô cùng vụng về và khókhăn.

Tôi đi lại phía đó, giúpTrịnh Thường rút chiếc phích ra. Chiếc phích lúc rút ra bỗng toé lửa, khiến tôigiật mình kêu lên thất thanh, vội vàng buông ra.

“Em có sao không? Có bịbỏng không? Đưa tay đây anh xem nào!” Trịnh Thường tiến lại gần tôi, kiểm tratay của tôi xem có bị bỏng không. Lúc tay anh động vào tay tôi, tay của tôibỗng hơi run lên, cảm giác có gì đó không được tự nhiên.

“Sợ quá, lần sau anh đừngdùng cái ấm này để đun nước nữa, Nguy hiểm quá.” Tôi cúi xuống nhặt chiếc phíchlên, nhân tiện rút tay ra khỏi tay của Trịnh Thường. Lúc tôi từ bếp đi ra, vừangẩng đầu lên đã nhìn thấy Tếu Ảnh đang đứng đó.

Nhìn vào ánh mắt của TếuẢnh, tôi đã hiểu ra.

Đúng thế, sự nhạy cảm củangười con gái vá tính độc chiếm có lúc mạnh mẽ đến đáng sợ. Tếu Ảnh yêu TrịnhThường nhiều đến đâu thì càng lo sợ điều đó, chưa kể đến việc Trịnh Thường đãcó “tiền sử” rồi. Không phải là chúng tôi nhỏ nhen nhưng đúng là có những thứkhông những bạn không được động vào mà ngay cả đến gần thôi thì tội của bạncũng đáng chết rồi.

Tôi nhìn vào mắt Tếu Ảnhlà biết ngay Tếu Ảnh đang có ý nghi ngờ, trách móc, kinh ngạc và sợ hãi. Ánhmắt của Tếu Ảnh luôn nói hết những gì đang chất chứa trong lòng, không hề cheđậy. Tôi đang định nói một câu: “Cậu hiểu lầm rồi, mình đến là để mang vở chobạn đúng lúc giúp Trịnh Thường rút chiếc phích cắm mà thôi.” Nhưng tôi thấy thếcũng chẳng để làm gì, nên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Vở bài tập tớ để trênbạn nhé! Tớ đi học đây.”

Lúc ra khỏi cửa, tôi cảmnhận được ánh mắt của Tếu Ảnh vẫn đang chiếu vào lưng tôi; ánh mắt có chút hờntrách và buồn tủi.