“Giúp… giúp chuyện gì?” Lâm Túc Kỳ tròn xoe mắt hỏi lại.
Tô Thư Uyển nắm lấy tay cô, chân mày hơi nhíu lại biểu lộ vẻ lo lắng trên gương mặt. Cô nói:
“Giúp tớ trốn khỏi nơi này.”
“Cậu nói sao? Cậu muốn rời khỏi dinh thự ư?”
Tô Thư Uyển dứt khoát gật đầu.
“Tất nhiên, tớ sẽ không làm luyên lụy cậu.” Cô nói với Lâm Túc Kỳ.
Tô Thư Uyển vẫn chưa nghĩ được kế hoạch cụ thể, nhưng chắc chắn cô sẽ không để chuyện của mình ảnh hưởng đến người khác. Lâm Túc Kỳ là một trong những người hiếm hoi Tô Thư Uyển có thể tin tưởng ngay lúc này, vì vậy cô mới mở lời nhờ vả cô ấy.
“Thư Uyển, thiếu gia rất yêu cậu, anh ấy sẽ bảo vệ cho cậu. Biết đâu hai người có thể…”
“Không đâu! Vương Gia Vỹ chắc chắn sẽ không thắng được mẹ của mình.”
Tô Thư Uyển cười nhàn nhạt, dẫu biết người đàn ông kia tính tình ngang tàn. Hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng cô biết nếu phải lựa chọn giữa cô và người sinh ra mình, hắn nhất định sẽ chọn Châu Viên Cầm.
Cha hắn mất sớm, bà là người nuôi nấng hắn lớn khôn. Có đứa con nào lại cãi lại lời mẹ của mình?
Như vậy là bất hiếu!
“Tớ không thể để nhà họ Vương cướp con của tớ được. Túc Kỳ, xin cậu đấy…”
“Được, tớ sẽ giúp cậu.” Lâm Túc Kỳ liền đồng ý, tay nắm chặt lấy tay Tô Thư Uyển để trấn an.
Sau đó cô ấy hỏi thêm:
“Cậu định sẽ thế nào?”
“Tạm thời tớ còn đang nghĩ cách, cụ thể thế nào, tớ sẽ bàn bạc với cậu sau.”
Lâm Túc Kỳ đã hiểu, cũng thông cảm cho Tô Thư Uyển vì sao lại lựa chọn làm như vậy. Thân phận của bọn họ thấp kém, tất nhiên không thể mơ tưởng đến chuyện trèo cao. Nghĩ cũng đúng! Một người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm như Vương phu nhân thì làm sao có thể chấp nhận Tô Thư Uyển trở thành con dâu của mình?
Bởi vì Tô Thư Uyển mang thai, cho nên toàn bộ công việc của cô trong dinh thự đều giao cho người hầu khác. Thậm chí Vương phu nhân còn muốn cô nghỉ học để chuyên tâm dưỡng thai. Bà hy vọng cháu nội của mình sẽ chào đời một cách khỏe mạnh nhất.
Quản gia Thẩm đích thân lên phòng Tô Thư Uyển quét dọn, tiện thể hỏi thăm cô cần cái gì để chuẩn bị. Đối với sự quan tâm đặc biệt này cô có chút hơi ngại.
“Mấy cái này tôi có thể tự dọn dẹp được. Quản gia Thẩm, ngại quá, thật không phiền đến bà.”
Thẩm Hoa ít nhiều cũng biết tình cảnh hiện tại của Tô Thư Uyển, bà lại càng thấy thương cho cô. Sống đến chừng tuổi này, cũng chứng kiến qua bao nhiêu hoàn cảnh éo le trên đời, sao bà có thể không biết tâm tư của Tô Thư Uyển thế nào chứ?
Chỉ trách, cô đặt tình cảm sai chỗ rồi.
Không phải là Vương Gia Vỹ tệ bạc, mà vì hai người, vốn từ ban đầu đã không thể ở cùng một chỗ.
“Không phiền! Đây là lệnh của phu nhân, tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của mình thôi.”
Quản gia Thẩm có vài lời khuyên dành cho Tô Thư Uyển. Bà ngồi xuống ghế, dặn dò cô số thuốc bổ giúp an thai, rồi nói:
“Hiện tại cô đang mang thai, cho nên đừng suy nghĩ nhiều mà đâm ra phiền muộn. Tâm trạng của bà bầu lúc nào cũng phải thoải mái thì em bé trong bụng mới phát triển tốt được.”
“Vâng ạ.” Tô Thư Uyển đáp khẽ.
Bà gật gù, đôi mắt trìu mến nhìn cô gái trước mặt:
“Mọi chuyện đều có duyên số của nó. Tô Thư Uyển, cô cứ thuận theo tự nhiên đi, đừng tự làm khó bản thân mình.”
Cái này, ý của bà là nghe theo sự sắp xếp của Châu Viên Cầm sao?
Tô Thư Uyển nghe vậy, chỉ mỉm cười. Cô sẽ không để cuộc sống của mình phó mặc trên tay người khác. Đấu tranh là biện pháp để sinh tồn!
Trước khi Vương Gia Vỹ đi dự tiệc cùng Châu Viên Cầm, hắn có ghé sang phòng của Tô Thư Uyển. Ngoài câu xin lỗi thì hắn cũng không biết phải nói gì để Tô Thư Uyển bớt giận mình.
Cô bình tĩnh lại, cũng không làm loạn nữa. Lúc ngồi bên ngoài ban công được Vương Gia Vỹ ôm vào lòng, cô đã nghĩ nếu như hắn chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường, giữa hai người không có sự chênh lệch về tầng lớp, như thế thì tốt biết bao?
Kết hôn, sinh con, rồi sống bên nhau thật hạnh phúc, đến già…
“Anh nhất định sẽ thuyết phục mẹ chấp nhận em. Thư Uyển, tin tưởng anh!”
Lần đầu tiên Vương Gia Vỹ nói Tô Thư Uyển tin tưởng hắn mà cô lại có cảm giác bất an đến như vậy.
Cô không đáp, chỉ vòng tay ôm lấy cổ Vương Gia Vỹ, giọng nói cất lên mềm như nước:
“Được rồi, phu nhân đang chờ anh ở dưới, đừng khiến bà ấy nổi giận!”
Sau khi xác nhận Châu Viên Cầm và Vương Gia Vỹ rời khỏi dinh thự, Tô Thư Uyển gọi điện thoại cho Mạc Thiên. Chẳng mấy chốc anh ta đã trở về, rồi cùng cô bàn bạc kế hoạch.
Quả nhiên Mạc Thiên có cách hay, Tô Thư Uyển cũng đã nghĩ xong nên làm như thế nào để không làm liên lụy đến Lâm Túc Kỳ.
“Em muốn khi nào sẽ rời khỏi đây?”
“Tuần sau có được không?” Tô Thư Uyển nôn nóng hỏi.
Nếu được, cô còn muốn lập tức rời khỏi đây ngay ngày mai. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu quá gấp gáp sẽ làm hỏng việc, vì vậy Tô Thư Uyển đành kiên nhẫn chờ đợi.
“Mạc Thiên, cảm ơn anh vì tất cả.” Cô thật lòng cảm kích.
“Không có gì.”
Mạc Thiên nhìn Tô Thư Uyển bằng ánh mắt của kẻ si tình. Giây phút biết được cô mang thai đứa con của Vương Gia Vỹ, anh ta biết mình thua thật rồi. Thua hoàn toàn, không còn cách nào chối cãi…
Vốn dĩ từ ban đầu, anh đã thua Vương Gia Vỹ, kể cả cái vỏ bọc nhị thiếu gia nhà họ Vương này.