Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 103: Kế hoạch bỏ trốn




“Tại sao em phải trốn tránh? Nếu không thử thì làm sao biết không có kết quả? Tô Thư Uyển, em chỉ đang ngụy biện cho bản thân mình thôi. Hay bởi vì em không yêu anh, cho nên mới không muốn sinh con cho anh?” Vương Gia Vỹ khó khăn hít thở, hơi nóng bốc ra khiến gương mặt hắn đỏ bừng.

Tô Thư Uyển bấu chặt móng tay vào vạt váy trước đùi, đôi mắt nhìn Vương Gia Vỹ đầy vô cảm. Vừa mới bị mẹ hắn khinh thường, bây giờ lại đến cả hắn cũng nghi ngờ tình cảm của cô. Trong lòng Tô Thư Uyển dao động rồi, hối hận vì quyết định trước kia của mình.

“Tôi không yêu anh, vậy suốt khoảng thời gian qua anh cho rằng tôi thấp thỏm, lén lút để ở bên cạnh anh làm gì? Nếu là muốn trèo lên vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vương hay bòn rút tiền của các người, chẳng phải nhanh chóng mang thai đứa con của anh liền có tất cả sao?”

“Hay anh nghĩ ai cũng như anh, đem tình cảm người khác ra làm trò đùa?” Tô Thư Uyển cắn môi bật khóc. Từ lúc biết bản thân mang thai, cô lại trở nên yếu đuối đến lạ.

“Thư Uyển, anh xin lỗi…”

“Bỏ ra, đừng động vào người tôi.” Tô Thư Uyển hất mạnh cánh tay hắn.

Vương Gia Vỹ bình tĩnh lại, biết mình lỡ lời. Cô đang mang thai, có lẽ còn nhạy cảm hơn so với lúc trước. Hắn nuốt nước bọt, giọng trầm xuống:

“Anh sợ em uống thuốc tránh thai hại cho sức khỏe, vì vậy mới đổi chúng thành vitamin.”

“Ai cần anh làm như vậy? Ai cần anh lo lắng cho tôi. Vương Gia Vỹ, chẳng phải con người anh ích kỷ trước nay chỉ biết lo nghĩ cho bản thân mình thôi sao? Vì cái gì lại đối xử tốt với tôi như vậy? Vì cái gì lại thay tôi quyết định mọi chuyện?”

Tô Thư Uyển gào lên, như thể sợ Vương Gia Vỹ nghe không rõ. Hắn muốn giải thích, muốn cô hiểu thấu trái tim hắn, nhưng ngay lúc này, Tô Thư Uyển lại vô cùng bài xích với Vương Gia Vỹ.

“Làm ơn đi ra ngoài đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Tiếng thở dài não nề vang vọng trong căn phòng, Tô Thư Uyển xoay người đi vào trong nhà tắm. Vương Gia Vỹ sợ cô mệt, bèn rời khỏi phòng để cô được yên tĩnh.

Trở về phòng, hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngắm nhìn tờ giấy siêu âm trên tay, lồng ngực dội lên một cảm giác ấm áp khó tả. Trong hình chỉ có một chấm đen bằng hạt đậu, nhưng hắn lại cảm thấy tình phụ tử thiêng liêng vô cùng. Vương Gia Vỹ tự hỏi sau này con của họ khi sinh ra sẽ giống cha hay giống mẹ?

Bên này, Tô Thư Uyển mệt mỏi nằm dài trên giường, không ngừng suy nghĩ về tương lai sau này. Trước kia cô bị mẹ bỏ rơi, bây giờ cô không thể bỏ rơi con của mình được. Dù có thế nào Tô Thư Uyển cũng phải ở bên cạnh con của mình, nhìn thấy nó khôn lớn, trưởng thành.

Nếu để một người phụ nữ khác làm mẹ của con cô, Tô Thư Uyển sợ nó sẽ phải chịu những bất hạnh như cô đã từng trải qua trong quá khứ.

Bất giác, trong đầu Tô Thư Uyển lóe lên một suy nghĩ. Nếu cô có thể rời khỏi nhà họ Vương, tìm một nơi yên bình để sinh sống, như vậy cô sẽ không lo mình không được ở bên con nữa.

Nhưng mà, một mình cô làm sao trốn khỏi nơi này? Ai có thể giúp cô đây?

Mạc Thiên!

Đúng rồi, anh ta có thể giúp Tô Thư Uyển.

Cô ngồi bật dậy, tìm kiếm điện thoại di động của mình.

Mạc Thiên đã mấy ngày không về nhà. Tô Thư Uyển đoán là vì anh ta nghe được Vương Gia Vỹ nói cô mang thai con của hắn. Không thể phủ nhận tình cảm mà Mạc Thiên dành cho cô, nhưng Tô Thư Uyển lại không có cách nào đáp lại.

Mang chút áy náy trong lòng, cô vẫn quyết định gọi cho Mạc Thiên. Ngay khi anh vừa bắt máy đã lên tiếng hỏi:

“Thư Uyển, có chuyện gì thế?”

Cô ngập ngừng mấy giây mới khẽ lên tiếng:

“Mạc Thiên, em có chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ. Cái này, chúng ta có thể trao đổi trực tiếp được không?”

Tô Thư Uyển nhớ không nhầm thì tối nay Vương Gia Vỹ và Châu Viên Cầm sẽ ra ngoài tham dự tiệc. Thời điểm này rất thích hợp để cô có thể nói chuyện với Mạc Thiên, cho nên cô đã nhắn anh ta trở về dinh thự vào buổi tối.

“Được, anh biết rồi.”

Cô vừa tắt máy, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa. Lâm Túc Kỳ mang cháo vào cho Tô Thư Uyển, vì chuyện lần trước vẫn còn thấy áy náy, bộ dạng bẽn lẽn đi vào.

“Cháo này là Vương phu nhân căn dặn nấu cho cậu. Thư Uyển, cậu ăn liền đi cho nóng.”

“Cứ để ở đó đi.” Giọng Tô Thư Uyển nhàn nhạt. Lúc này, cô không có tâm trạng ăn uống.

Lâm Túc Kỳ nghĩ Tô Thư Uyển giận mình. Mà cũng phải, cô ấy tiếp tay cho chị em nhà họ Nhiễm hãm hại Tô Thư Uyển mà vẫn còn được ở lại trong dinh thự này thì đúng là may mắn lắm rồi.

“Thư Uyển, tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã làm chuyện không đúng với cậu, mong cậu tha thứ cho tớ được không? Tớ… tớ hối hận lắm rồi.”

Lâm Túc Kỳ vốn nhút nhát, lần này cũng xem như đã rút ra bài học cho mình. Cô ấy không nên ghen tị với Tô Thư Uyển, càng không nên suy diễn rồi nghe lời người ngoài, hại bạn của mình. Lâm Túc Kỳ liền kể cho Tô Thư Uyển nghe vì sao mình lại làm như vậy, cũng vì nghĩ Hàn Lĩnh thích cô nên mới nảy sinh đố kỵ.

“Tớ và bác sĩ Hàn sao? Cậu nghĩ đi đâu vậy Túc Kỳ?”

“Tớ… tớ xin lỗi.”

Tô Thư Uyển cũng không ngờ Lâm Túc Kỳ thích Hàn Lĩnh, chẳng trách lại trở mặt với cô.

Từ khi bước chân vào nhà họ Vương, Lâm Túc Kỳ luôn là người giúp đỡ Tô Thư Uyển nhiều nhất. Cô ấy làm sai, nhưng cũng nhận ra cái sai của mình mà sửa lỗi, vì vậy Tô Thư Uyển không giận cô ấy nữa.

Hai người làm lành với nhau, vẫn xem nhau như chị em tốt.

Tô Thư Uyển cố gắng ăn hết bát cháo, chợt nhớ đến kế hoạch bỏ trốn của mình. Cô nghĩ nếu có Lâm Túc Kỳ giúp sức, vậy khả năng thành công chẳng phải cao hơn sao?

“Túc Kỳ, giúp tớ chuyện này có được không?”