Ngày thực hiện kế hoạch đã đến. Lúc dùng cơm trưa Tô Thư Uyển đã dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Túc Kỳ, muốn một lát nữa bàn bạc kỹ lưỡng với cô ấy một lần cuối.
Sau khi rửa bát xong, Lâm Túc Kỳ lên dọn dẹp hành lang tầng hai, nhân tiện vào phòng của Tô Thư Uyển để nói chuyện với cô.
“Thư Uyển, cậu rời khỏi đây, sau này nhất định phải giữ liên lạc với tớ đấy!”
“Tất nhiên rồi.”
Tô Thư Uyển nắm lấy tay Lâm Túc Kỳ, nghĩ ngợi một lúc thật lâu rồi gấp gáp nói:
“Túc Kỳ, hay là cậu bỏ trốn cùng tớ đi.”
Tất nhiên với tính cách của Lâm Túc Kỳ không dám làm liều. Cô e ngại lắc đầu, bản thân không thể mạnh mẽ được như Tô Thư Uyển.
“Tớ… tớ không thể.”
Sớm đã biết Lâm Túc Kỳ sẽ lựa chọn ở lại nhà họ Vương, vì dù sao ở lại đây, cô ấy còn có cái ăn cái mặc qua ngày. Bản thân Lâm Túc Kỳ nhút nhát, sợ rằng so với việc ngoan ngoãn an phận, ra ngoài kia còn gặp nhiều nguy hiểm rập rình hơn. Dù sao Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết cũng đã bị đuổi đi, Tô Thư Uyển cũng không cần lo lắng có người hại Lâm Túc Kỳ nữa.
Bàn bạc xong kế hoạch chiều này, Tô Thư Uyển đi nghỉ ngơi một lúc.
Thức dậy, cô tắm rửa, mặc một chiếc váy hoa đơn giản. Nhìn trời bên ngoài đã mát mẻ, liền ôm theo túi xách đi xuống dưới lầu.
“Thư Uyển, cô muốn đi đâu sao?”
“Quản gia Thẩm à, suốt ngày cứ ở một chỗ khiến tôi thấy rất ngột ngạt. Vừa hay tôi muốn đến trung tâm thương mại mua chút đồ, có được không?”
“Cô cần thứ thì cứ nói với tôi là được rồi. Tôi sẽ sai người đi mua cho cô ngay lập tức.”
Tô Thư Uyển cười trừ, biết Thẩm Hoa cũng chỉ làm theo căn dặn của Châu Viên Cầm.
“Nếu bà sợ phu nhân sẽ trách phạt vậy có thể giúp tôi liên lạc với bà ấy để báo qua một tiếng có được không?”
“Nhất định sẽ không làm luyên lụy đến bà.” Tô Thư Uyển đưa ra đề xuất.
Thẩm Hoa chẳng phải vì sợ làm phật lòng Vương phu nhân. Bà là lo lắng cho Tô Thư Uyển và đứa trẻ trong bụng nhiều hơn. Thai nhi trong giai đoạn đầu chưa ổn định, cô cũng là lần đầu mang thai không có kinh nghiệm. Bà lo chuyện đi đứng sẽ thành trở ngại, vẫn là ở bên cạnh trông nom thì tốt hơn.
Nhưng nếu Tô Thư Uyển đã cảm thấy ngột ngạt, vậy cũng không nên khiến cô quá căng thẳng.
“Được rồi, để tôi gọi cho Vương phu nhân.”
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng Châu Viên Cầm đã đồng ý.
Thẩm Hoa sai Lâm Túc Kỳ đi cùng Tô Thư Uyển, quả thật rất đúng ý cô. Dù sao cô cũng biết trước bà ấy sẽ chọn Lâm Túc Kỳ, vì mối quan hệ giữa hai cô nàng rất tốt.
“Túc Kỳ, cô phải đi bên cạnh Tô Thư Uyển, tuyệt đối không được rời khỏi cô ấy nửa bước đấy. Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi báo cho tôi, hiểu không?”
“Vâng, thưa quản gia Thẩm.”
Tô Thư Uyển nhìn Thẩm Hoa, thật muốn cảm ơn bà một tiếng nhưng sợ bà sinh nghi. Từ lúc vừa bước chân vào nhà họ Vương đến khi cô mang thai, bà luôn là người lo lắng, động viên cô nhiều nhất.
“Cảm ơn quản gia Thẩm…”
Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài rồi nói thầm trong miệng.
Tài xế lái xe đưa hai người đến trung tâm thương mại. Thoạt đầu, Tô Thư Uyển cũng đi dạo một đoạn xem qua mấy món đồ dành cho trẻ em. Đúng thật là dễ thương! Sau này có em bé, cô nhất định sẽ mua thật nhiều cho con, không để nó chịu thiếu thốn. Mà muốn làm được như vậy, sau này có lẽ cô phải cố gắng làm việc thật nhiều.
Tô Thư Uyển đã nhìn thấy Mạc Thiên từ đằng xa. Anh ta ăn mặc tối giản, đội mũ lưỡi trai màu đen che mặt. Cô quay sang nói nhỏ với Lâm Túc Kỳ, sau đó hai người đi vào nhà vệ sinh của trung tâm thương mại.
Chờ cho trong nhà vệ sinh vắng người, hai người mặc đồ bảo vệ của trung tâm thương mại mới bước vào. Một lát sau Tô Thư Uyển thay quần áo khác, ra ngoài liền được Mạc Thiên dẫn đi.
Một lúc sau, bảo vệ thật của trung tâm thương mại cũng chạy đến. Đây là một phần trong kế hoạch của Mạc Thiên và Tô Thư Uyển. Bọn họ nhìn thấy Lâm Túc Kỳ nằm gục dưới sàn nhà vệ sinh, liền gọi xe cấp cứu. Chuyện này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Châu Viên Cầm và Vương Gia Vỹ.
“Bà nói sao? Tô Thư Uyển mất tích rồi?” Vương phu nhân nhận được tin từ quản gia Thẩm, không thể ngồi yên được.
Vương Gia Vỹ lập tức chạy đến trung tâm thương mại, xem xét tình hình. Nghe nói Lâm Túc Kỳ bị tấn công, Tô Thư Uyển chưa rõ tung tích.
Hắn yêu cầu xem lại CCTV ở bộ phận giám sát, phát hiện ra vài điều. Tô Thư Uyển và Lâm Túc Kỳ vào nhà vệ sinh, nhưng không thấy trở ra. Trước khi bảo vệ thật của tòa thương mại đến, có một cô gái khả nghi đã đi ra ngoài, cùng với một người đàn ông không rõ mặt đứng đợi sẵn và cùng rời khỏi đó.
Người này chắc chắn là Tô Thư Uyển, còn người đàn ông có vóc dáng cao lớn kia, Vương Gia Vỹ cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, lồng ngực như có ai dùng từng mảnh chai, hung hăng cứa vào. Vương Gia Vỹ biết đây là kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Có lẽ Tô Thư Uyển làm như vậy để thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ hắn.
“Thư Uyển, em ác lắm. Có nhất thiết phải làm như vậy không?” Vương Gia Vỹ đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền đầy bất lực.