Mạc Thiên suy đi nghĩ lại, cuối cùng đưa Tô Thư Uyển đến chung cư của Sương Liên, tạm thời để cô sống ở đây mấy ngày.
Sương Liên thấy con trai mình đưa một cô gái về, hỏi:
“Cô ấy là…”
“Cô ấy là bạn của con, vừa mới từ quê lên chưa tìm được chỗ ở nên tá túc chỗ của mẹ vài hôm.”
Bà ta nhìn Tô Thư Uyển có chút quen mặt, nhưng cũng gật đầu cho qua. Tô Thư Uyển từng gặp mẹ của Mạc Thiên một lần vào hai năm trước, bà ta đến quán cà phê tìm anh nên cô tiện qua chào hỏi. Không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Căn hộ vẫn còn một phòng trống dành cho Tô Thư Uyển. Sau khi đưa cho cô một vài vật dụng cần thiết rồi dặn dò cô nghỉ ngơi sớm, Mạc Thiên liền rời đi.
…
Đã ba ngày trôi qua, Vương Gia Vỹ tìm kiếm tung tích của Tô Thư Uyển nhưng không có kết quả. Hắn như muốn phát điên lên, vừa lo lắng cho an toàn của cô, vừa đau khổ khi nghĩ đến chuyện cô tìm cách bỏ trốn.
Hắn đã gọi vào số máy của Tô Thư Uyển, lúc đầu cô không nghe máy, sau đó chặn cả số điện thoại của hắn. Vương Gia Vỹ càng thêm hụt hẫng.
“Thư Uyển, em có biết là anh lo cho em lắm không?”
Cô rời đi cũng được, nhưng tại sao lại không chịu liên lạc với Vương Gia Vỹ? Một cuộc điện thoại báo bình an cũng được. Chí ít để hắn biết cô vẫn ổn.
Vương hiểu được suy nghĩ của Tô Thư Uyển. Cô bởi vì lo lắng Châu Viên Cầm sẽ cướp đi đứa trẻ trong bụng, cho nên mới chọn cách thức này. Nhưng chẳng phải hắn đã nói sẽ bảo vệ cô sao? Tô Thư Uyển chính là không tin tưởng hắn.
Về người đàn ông đã giúp sức cho Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ nghi ngờ chính là Mạc Thiên. Mấy ngày nay hắn cho người theo dõi anh ta nhưng lại không thu được kết quả gì. Hôm nay Mạc Thiên vừa đến công ty, Vương Gia Vỹ đã nắm áo anh chất vấn:
“Rốt cuộc cậu giấu Tô Thư Uyển ở đâu?”
“Tôi không giấu cô ấy, anh bị điên gì vậy?”
Mạc Thiên tỏ ra bình tĩnh, như thể mình không biết Tô Thư Uyển hiện đang ở đâu vậy. Chiều ngày mai cô sẽ lên máy bay sang Anh sống ẩn một thời gian, ở bên đó dưỡng thai rồi sinh em bé.
Mặc dù Tô Thư Uyển rất ngại chuyện tiền nong, bởi vì tất cả đều phải trông cậy vào Mạc Thiên. Nhưng cô giống như ở đường cùng rồi, không thể làm khác được.
Nếu còn ở lại trong nước, Tô Thư Uyển sợ sớm muộn gì nhà họ Vương cũng tìm ra mình. Vì vậy cô muốn đi thật xa một thời gian, yên ổn sinh ra đứa bé.
Vương Gia Vỹ bị Mạc Thiên đẩy ra. Anh xốc lại áo vest bên ngoài, sau đó rảo bước trở về phòng làm việc.
Không tìm ra Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ không còn tâm trạng làm bất cứ chuyện gì. Hợp đồng chất đống trên bàn hắn cũng không giải quyết, ba ngày nay, mỗi ngày hắn chỉ chợp mắt vài ba tiếng, chưa đêm nào được yên giấc.
“Vương tổng, không hay rồi!”
Trần Kiều gõ cửa đi vào, mặt biến sắc. Vương Gia Vỹ nhíu mày, còn tưởng anh tìm được tin tức của Tô Thư Uyển, vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Vương Cẩn đang bán tháo cổ phần của Vương thị với giá rẻ. Chuyện này đồn ra ngoài, cổ phiếu của công ty đang tụt dốc nghiêm trọng…”
“Sao chứ?”
Vương Gia Vỹ đứng bật dậy, nhanh chóng cầm chiếc máy tính bảng trên bàn đọc tin tức. Lão cáo già Vương Cẩn rốt cuộc đang muốn làm gì? Lẽ nào là vì vụ của Vương Minh Tuyết nên mới làm như vậy để thách thức hắn?
Hắn đi tìm Vương Cẩn để nói chuyện, vừa bước chân ra ngoài hành lang liền gặp Châu Viên Cầm. Bà cũng đã nghe được tin tức nên mới lo lắng mà chạy sang đây tìm Vương Gia Vỹ.
“Hôm nay ông ta không đến công ty, chẳng biết đang muốn âm mưu cái gì?”
“Nghe nói đã bán cổ phần cho Tần tổng. Mẹ nói xem sau khi Vương Cẩn chia cổ phần cho Mạc Thiên, chẳng phải Tần tổng đã vươn lên thành cổ đông lớn thứ hai của Vương thị rồi sao?”
Bây giờ ông Tần có thêm số cổ phần còn lại của Vương Cẩn, trở thành cổ đông lớn nhất của Vương thị. Trước đây Vương Gia Vỹ không lo hai lão cáo già này hợp sức vì vốn dĩ Vương Cẩn cũng chẳng ưa gì Tần gia, thật không ngờ bây giờ lại khiến hắn trở tay không kịp.
“Để con đến tận nhà tìm Vương Cẩn. Mẹ, con đi trước đây.”
Vương Gia Vỹ chào bà rồi rời đi.
Không biết là chuyện gì, cảnh sát đã kéo đến biệt thự của Vương Cẩn. Vương Gia Vỹ không được phép vào bên trong, chỉ nghe sơ qua tình hình rằng ông ta đã bỏ trốn.
Nghe nói là có người tố cáo Vương Cẩn trốn thuế và buôn bán hàng cấm, cho nên cảnh sát mới ra lệnh bắt khẩn cấp.
Vương Gia Vỹ khá ngạc nhiên, rõ ràng hắn chỉ mới thu thập chứng cứ, chưa kịp làm gì, vậy ai là người tố cáo ông ta?
Đang định ngồi vào xe để trở về công ty, Vương Gia Vỹ lại nhận được cuộc điện thoại.
Là thư ký thân cận của Châu Viên Cầm.
“Có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Vương, nguy rồi! Chủ tịch bị người ta bắt cóc đưa đi rồi.”
“Cậu nói sao cơ? Mẹ của tôi, bà ấy bị bắt cóc?”