Tô Thư Uyển bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng ướt như chuột lột từ đầu đến chân, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái nhìn soi mói của hai chị em nhà họ Nhiễm. Nhiễm Khiết tiến về phía trước, đưa ngón trỏ chọc mạnh vào bả vai Tô Thư Uyển, ép hỏi:
“Cô với thiếu gia ở trong phòng tắm đã làm những gì rồi?”
“Tôi chỉ kỳ lưng cho thiếu gia thôi.” Tô Thư Uyển ho nhẹ một tiếng, giọng hơi nghẹt đi vì trong mũi vẫn còn đọng nước.
“Kỳ lưng? Kỳ lưng mà cả người cô ướt sũng, nói dối cho đứa trẻ lên ba nghe sao?”
“Tôi chỉ không cẩn thận nên mới trượt chân ngã vào bồn tắm thôi. Nếu không thì cô nói xem, tôi với thiếu gia có thể xảy ra chuyện gì ở trong đó?” Tô Thư Uyển chất vấn ngược lại.
Cô còn phải nhanh chóng trở về phòng thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất. Hơi sức đâu mà đứng ở đây tranh cãi với con người này.
Nhiễm Khiết không nói thêm gì nữa. Cô ta hất cao mặt rời đi, Tô Thư Uyển mới thở dài cho qua, bước nhanh về phòng.
“Thư Uyển, sao lại ra nông nỗi này?”
Lâm Túc Kỳ đang tranh thủ lau sàn nhà, nhìn thấy Tô Thư Uyển không khỏi ngỡ ngàng. Cô xua tay tỏ vẻ không sao, lại quay sang mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mới.
“Tôi không cẩn thận mới bị nước xối vào người thôi. Túc Kỳ, cô không cần quá lo lắng!”
Vương phu nhân đi chùa cầu phúc ở xa, phải mất mấy ngày mới về. Buổi tối sau khi Vương Gia Vỹ dùng bữa, nhà họ Vương đã đón tiếp một vị khách, Tô Thư Uyển hỏi Lâm Túc Kỳ, mới biết người kia là bạn thân của thiếu gia nhà này, họ tên Hàn Lĩnh.
Đánh giá từ bên ngoài, Hàn Lĩnh có vẻ chững chạc, nho nhã hơn Vương Gia Vỹ, một phần cũng nhờ cặp kính trên gương mặt anh tuấn kia. Lâm Túc Kỳ nói cho Thư Uyển biết anh ta là bác sĩ, hiện đang làm ở bệnh viện tư nhân của gia đình.
Gia thế nhà họ Hàn không phải tầm thường. Nếu phải so sánh với nhà họ Vương, thì đúng là một chín một mười.
Quan hệ của hai gia đình rất tốt. Hàn Lĩnh còn có một đứa em gái là Hàn Chiêu Dao, hiện tại vẫn còn đang du học ở nước ngoài.
“Túc Kỳ, cô biết về người đàn ông họ Hàn kia cũng thật nhiều đó!” Tô Thư Uyển có hơi ngạc nhiên vì những thông tin cặn kẽ mà Lâm Túc Kỳ vừa nói ra.
Bình thường Tô Thư Uyển thấy Lâm Túc Kỳ khá nhút nhát, lại rất kiệm lời, không ngờ lúc cô vừa mới hỏi đến Hàn Lĩnh, cô ấy lại trả lời một cách xông xáo như vậy.
“Tôi… tôi biết gì nói đó thôi.”
Lâm Túc Kỳ cúi thấp đầu, tiếp tục lau dọn bàn ăn. Bên trong phòng của Vương Gia Vỹ, hắn và Hàn Lĩnh đang ngồi trò chuyện, chuẩn bị đợi mồi và rượu lên, nhâm nhi thưởng thức.
Thật ra Lâm Túc Kỳ đã đem lòng thích Hàn Lĩnh từ lâu. Từ lần đầu tiên gặp gỡ anh ta, cô ấy đã bị thu hút bởi vẻ ngoài lịch lãm và cử chỉ nho nhã của người đàn ông này.
Tính tình Hàn Lĩnh so với Vương Gia Vỹ, đúng là dễ chịu hơn vạn phần.
Tô Thư Uyển mới được rảnh tay một chút đã bị quản gia Thẩm sai mang mồi nhắm vào phòng cho Vương Gia Vỹ. Lôi theo chiếc xe đẩy thức ăn chuyên dụng, cô dừng lại trước cửa phòng hắn, lịch sự gõ cửa rồi mới đi vào.
“Thiếu gia, tôi mang mồi nhắm rượu tới đây.”
Tô Thư Uyển đem ngỗng quay, bánh mỳ và trái cây ướp lạnh đặt lên trên bàn. Ánh mắt cô không tự chủ được mà nhìn Hàn Lĩnh một cái, rồi cúi đầu chào anh ta cho phải phép.
Hàn Lĩnh lịch thiệp đáp lại lời chào của Tô Thư Uyển. Theo cảm nhận ban đầu của cô, đúng như lời của Lâm Túc Kỳ nói, người đàn ông này so với Vương Gia Vỹ có phong thái điềm đạm hơn rất nhiều.
“Hầu gái mới của cậu sao?” Hàn Lĩnh hỏi Vương Gia Vỹ.
“Phải. Thấy thế nào?” Hắn nheo mắt nhìn Tô Thư Uyển, ngón tay lại nhịp đều trên bàn vô cùng hứng thú.
Hàn Lĩnh bật cười, hơi ngửa người ra sau, chép miệng chán chường:
“Thế nào là thế nào? Nói với cậu bao nhiêu lần rồi Vương Gia Vỹ, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó.”
Hàn Lĩnh còn không hiểu rõ tính cách tên bạn thân này sao? Hắn có hầu gái mới, anh ta cũng không lấy làm lạ. Cũng không phải là lần đầu Vương Gia Vỹ lấy họ ra nói chuyện cợt nhã với anh, nhưng lần nào Hàn Lĩnh cũng nghiêm túc gạt phăng đi.
Tính cách trái ngược như vậy, không hiểu sao bọn họ có thể làm anh em tốt suốt bao năm qua nữa.
Vương Gia Vỹ ra hiệu cho Nhiễm Liên rót rượu, còn Nhiễm Khiết, được hắn ôm trên đùi. Một tay người đàn ông này siết chặt lấy vòng eo con kiến của cô gái kia, tay còn lại sờ mò trên chiếc đùi trắng nõn.
“Lâu rồi mới gặp cậu. Đúng là bác sĩ có khác, bận rộn cả tháng chẳng thấy mặt mũi đâu.”
“Nói ít thôi, cạn ly đi.” Hàn Lĩnh nâng cao cốc rượu whisky nặng độ, cạn sạch một hơi với Vương Gia Vỹ.
Hắn uống rượu với anh ta, nói thêm vài câu chuyện phiếm. Thi thoảng, Vương Gia Vỹ lại hôn má Nhiễm Khiết một cái, đến nỗi Tô Thư Uyển đứng ở một góc, rợn cả người khinh bỉ.
“Tôi nói cậu này Vương Gia Vỹ, đời sống truỵ lạc thế này, cậu tiết chế được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Tốt cho cậu sau này, mà không hủy hoại cuộc đời con gái nhà người lành nữa.”
Nghe Hàn Lĩnh lên mặt dạy đời mình, Vương Gia Vỹ thật cảm thấy phiền hà. Tên này không gặp thì thôi, mỗi lần gặp mặt uống rượu là bắt đầu giở giọng dạy dỗ hắn.
“Hàn Lĩnh, cuộc sống của cậu mới thật nhàm chán đấy! Tôi đâu phải thầy tu, nhìn thấy gái đẹp phải kìm nén không phát sinh dục vọng. Hơn nữa là bọn họ cam tâm tình nguyện đấy? Còn hủy hoại đời con gái, nực cười! Nói cho cậu biết, trước nay chưa có một mỹ nhân nào đủ sức hấp dẫn để trèo lên giường của ông đây cả.” Hắn nói rồi nhìn về phía Tô Thư Uyển, như muốn cô vểnh tai lên nghe vậy.