Buổi sáng, Tô Thư Uyển được phân công quét sân ở khuôn viên đằng trước dinh thự cùng với vài người hầu khác. Nhiễm Liên cũng có mặt, nhưng thay vì cúi xuống làm việc với mọi người, cô ta lại đứng thẳng lưng, khoanh tay ra lệnh.
“Chỗ này vẫn còn bẩn, các người mau quét nhanh đi.”
“Cả bên kia nữa, Tô Thư Uyển, cô có biết quét rác không vậy? Tưởng mình là thiên kim cành vàng lá ngọc sao? Làm một chút chuyện cũng không nên hồn.”
Vòng vo một hồi, Nhiễm Liên cuối cùng đã tìm được cái cớ để chọc ngoáy Tô Thư Uyển. Ngày nào cũng vậy, hai chị em nhà họ Nhiễm cũng gây khó dễ đến cô, dù cho Tô Thư Uyển đã cố an phận, làm hết phần công việc của mình.
“Nếu cô đã không muốn quét sân thì vào trong nhà đi. Trời nắng lên rồi, đứng ở ngoài sẽ khiến da đen hơn đấy.”
Tô Thư Uyển cầm cây chổi quét một đường dài vòng quanh chân Nhiễm Liên, khiến bụi bay mù cả lên. Cô ta liền đưa tay che miệng, ho nhẹ vài cái rồi bước nhanh vào trong nhà.
Vật cản trở tầm mắt đã đi khỏi, Tô Thư Uyển tranh thủ quét cho xong để còn kịp vào ăn bữa sáng. Lúc quét lá ra đến gần cổng lớn, cô nhìn thấy có người chuyển bưu phẩm đang đứng nói chuyện với bảo vệ.
“Anh nói là của một người tên Tô Thư Uyển sao?”
Bác bảo vệ cầm phong bì thư màu trắng trên tay, gãi đầu ngờ ngợ. Người sống trong dinh thự nhà họ Vương rất đông, cho nên ông ấy nào biết hết tên của bọn họ. Nếu ai có người nhà chuyển đồ đến hay đặt mua thứ gì, thường ra đây để nhờ vả ông từ trước. Lần này có bưu phẩm muốn chuyển đến Tô Thư Uyển, ông ấy cũng không rõ là ai nữa.
Hoặc cũng có thể là chuyển nhầm?
“Bưu phẩm này đúng là chuyển cho Tô Thư Uyển! Ban đầu nó được được đến địa chỉ khác, nhưng hôm qua tôi gửi đến nhà họ, mẹ của cô ấy bảo chuyển đến nơi này.”
“Biết đâu có nhầm lẫn? Bên ngoài có viết là đơn thông báo nhập học của đại học kinh tế Bắc Đại này.”
“Chú ơi, cái này là của cháu đó.” Tô Thư Uyển cầm theo chiếc chổi rễ cùn, hớt hãi chạy đến chỗ của người bảo vệ.
Ông nhìn cô, biểu cảm có chút nghi hoặc. Tô Thư Uyển sợ người ta không tin mình, bèn vỗ ngực, tự tin nói tiếp:
“Cháu là Tô Thư Uyển đây. Cháu vừa mới chuyển đến Vương gia được mấy hôm, nếu chú không tin có thể hỏi quản gia Thẩm. Bà ấy đang đứng ở đằng kia kìa.” Tô Thư Uyển nghiêng đầu chỉ về hướng người phụ nữa kia.
Người bảo vệ cũng chẳng giữ món bưu phẩm kia để làm gì, ông ấy liền đưa cho Tô Thư Uyển. Cô cảm ơn ông, rồi nhét nhanh nó vào túi áo trước bụng, tiếp tục quét cho xong phần lá khô kia và hốt bỏ vào thùng rác.
Sở dĩ người bảo vệ thấy lạ vì không nghĩ người hầu trong nhà họ Vương lại có thể đậu vào một trường đại học danh giá nhất nhì trong nước. Một cô gái giỏi giang như vậy, sao gia đình lại nhẫn tâm bán vào đây được?
Tô Thư Uyển cất chổi vào nhà kho, rồi đứng tựa vào một góc cột ở lối đi dẫn ra hoa viên của dinh thự. Cô run run cầm phong bì thư trên tay, ngay lúc này hai mắt đã ươn ướt nước, sống mũi cay xè.
Nhẹ nhàng bóc lớp keo dán ở phần miệng phong bì thư, Tô Thư Uyển cẩn thận rút tờ giấy thông báo nhập học bên trong ra, trên đó viết tên của cô và thời hạn đến trường ghi danh nhập học. Tô Thư Uyển nhìn thấy, không kìm nén nổi cảm xúc mà bật khóc thút thít.
Để đậu vào trường đại học kinh tế Bắc Đại không hề dễ dàng gì, Tô Thư Uyển đã phải đánh đổi rất nhiều thời gian, công sức và cả những lần đấu tranh gay gắt với gia đình mình.
Thời cấp ba, Lý Mộc Hương đã bàn bạc với Tô Trác, muốn cho Tô Thư Uyển nghỉ học để đi làm phụ giúp gia đình. Khi ấy cô đã kiên quyết phản đối, thậm chí là lần đầu tiên cô cãi lại cha của mình. Đến cuối cùng, Tô Thư Uyển đã quyết định vừa đi làm thêm kiếm tiền vừa đi học, bọn họ mới chịu để yên cho cô suốt một thời gian dài.
Lúc Tô Thư Uyển thi đại học, Tô Trác từng nói nếu cô có thi đậu đi chăng nữa thì ông ta cũng không cho cô tiền đóng học phí. Mà điều này không cần cái người làm cha ấy nói cô cũng tự đoán được, cho nên Tô Thư Uyển đã sớm dành dụm một khoản tiền riêng, tự tìm đường cho tương lai của mình.
Ngờ đâu đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô là Tô Mỹ Lệ phát hiện, đem chuyện này nói với Tô Trác. Ông ta thẳng tay bắt Tô Thư Uyển giao nộp số tiền đó, còn mặc kệ để Lý Mộc Hương đánh cô một trận, vết thương hằn lại trên da thịt đau đớn suốt mấy tháng trời.
“Hức… hức, ông trời ơi, sao ông lại đối xử với con như thế?”