“Cô ngồi ngoài đây làm gì thế?”
Nghe thấy giọng của Vương Gia Vỹ, Tô Thư Uyển giật bắn người. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội vàng lau đi nước mắt trên gương mặt hốc hác. Tờ giấy báo nhập học trên tay, cô giấu nhẹm ra sau lưng mình nhưng lại bị người đàn ông kia nhanh hơn một bước, giật phắt lấy.
“Thiếu gia, anh trả cho tôi đi!”
Vương Gia Vỹ cầm tờ giấy đã bị nhàu một góc, nheo mắt đọc nội dung ghi trên đó. Tô Thư Uyển trúng tuyển vào đại học Bắc Đại quả thật không tệ! Hóa ra suốt mấy ngày vừa qua, là hắn đã khinh thường cô gái này.
“Cô vừa mới khóc sao?”
Dù đã lau sạch nước mắt, nhưng hai quầng đỏ kia cùng thái độ thất thần của Tô Thư Uyển sao có thể che giấu đi được? Lòng cô nặng trĩu, cũng chẳng buồn đáp lại Vương Gia Vỹ mà cúi thấp đầu.
“Chết tiệt! Lại dám không trả lời câu hỏi của tôi nữa rồi.”
Vương Gia Vỹ đứng dựa vào góc cột phía đối diện, mặt kênh lên nhìn Tô Thư Uyển. Mới sáng sớm đã chọc hắn tức giận, cô gái này quả thật không vừa.
Muốn làm vậy để thu hút sự chú ý của hắn sao?
“Nói đi, làm sao lại khóc?”
Người kia vẫn im lặng, mím môi không nói một lời nào. Vương Gia Vỹ trừng lớn hai mắt, khí nóng từ hai lỗ mũi đã tràn khắp khuôn mặt. Hắn giơ cao tờ giấy báo nhập học trên tay, quát:
“Cô mở miệng ra nói chuyện hoặc tôi xé tờ giấy này?”
“Đừng, anh đừng xé nó! Thiếu gia, tôi cầu xin anh đấy!”
Tô Thư Uyển bước đến cạnh hắn, khổ sở giành lấy tờ giấy trong tay Vương Gia Vỹ. Chỉ là so với cô, người đàn ông này cao lớn hơn rất nhiều. Dù cho Tô Thư Uyển đã cố gắng rướn lên nhưng chẳng thể chạm đến khuỷu tay hắn.
“Vậy thì nói đi.”
Tô Thư Uyển đang đứng sát với Vương Gia Vỹ, hắn thuận tiện siết lấy eo cô, xoay người ép sát cô dựa vào góc cột.
“Như anh thấy đó, tôi trúng tuyển vào đại học Bắc Đại rồi. Nhưng mà có nghĩa lý gì đâu chứ? Tôi không thể đi học nữa…” Cô bình thản nói, giọng nhẹ tênh như chẳng luyến tiếc gì.
Nhưng ai biết được, nội tâm của Tô Thư Uyển đang giằng xé đến mức nào!
“Tại sao không thể? Ai cấm cô à?”
Tô Thư Uyển siết chặt hai lòng bàn tay, nghĩ ngợi Vương Gia Vỹ thật biết đùa. Bây giờ cô đã là người hầu nhà họ Vương rồi, bị trói buộc trong một đống công việc, bị người ta sai khiến đủ đường. Thậm chí, đến bữa ăn giấc ngủ cô còn không được no đủ, thì nói gì đến chuyện đi học?
“Thiếu gia, tôi không có thời gian. Mà cho dù có thời gian thì cũng không có điều kiện trả nổi học phí.” Cô thở dài nhè nhẹ, cố gắng bình tĩnh duy trì tâm trạng của mình.
“Ai bảo là không có? Chỉ cần Vương Gia Vỹ này muốn, đừng nói miễn cho cô thời gian đến trường đi học, kể cả học phí, tôi cũng thừa sức lo liệu.”
Những lời này như ánh sáng soi rọi khoảng lòng tăm tối của Tô Thư Uyển. Ánh mắt cô nhìn Vương Gia Vỹ, lóe lên tia hy vọng. Khóe môi dãn ra đôi chút, không còn méo xệch như lúc nãy, trên môi còn thấp thoáng nụ cười.
“Thiếu gia, anh nói thật chứ?”
“Thật! Nhưng mà… tôi có hai điều kiện.”
Tô Thư Uyển cười nhếch mép, lần này là tự chế giễu bản thân mình. Cô mừng đến phát ngốc, nên nhất thời quên mất người đằng trước mặt là ai rồi! Tên ác ma Vương Gia Vỹ này làm gì có chuyện dễ dàng cho không người khác thứ gì.
Mà yêu cầu của một tên quái đản như hắn, Tô Thư Uyển sợ mình không thể đáp ứng được.
“Thiếu gia, thật ra tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi vẫn là nên an phận làm người hầu ở đây thì hơn.”
“Mới thế đã nản chí? Tô Thư Uyển, cô còn chưa nghe xem yêu cầu của tôi là gì mà?” Hắn lên giọng thách thức.
Tô Thư Uyển ngẫm lại, đúng là nên nghe qua thử. Vương Gia Vỹ cũng đâu có ép cô nhất định phải đồng ý với những yêu cầu đó. Cô khẽ cựa người, nới lỏng vòng tay của hắn rồi hỏi:
“Vậy anh muốn tôi phải làm gì?”
“Thứ nhất, tôi trả tiền học phí cho cô. Trả bao nhiêu ngày thì sau này, cô phải đến Vương thị làm việc cho tôi bấy nhiêu ngày.”
Tô Thư Uyển nuốt nước bọt, cảm thấy điều kiện này thật tốt. Vương thị lớn đến mức nào, có tiền có quan hệ chưa chắc đã vào được. Vương Gia Vỹ lại thản nhiên đưa ra yêu cầu này, đối với cô là đãi ngộ, sao phải từ chối?
“Cái này tôi làm được.” Cô trả lời chắc nịch.
Hắn im lặng không nói tiếp, Tô Thư Uyển sốt ruột đành cất tiếng hỏi:
“Còn yêu cầu thứ hai của anh là gì?”
“Dễ lắm! Tô Thư Uyển, còn nhớ bộ đồ nội y màu đen hôm trước tôi hỏi cô có đẹp không chứ? Cô mặc nó vào, đứng trước mặt tôi xoay một vòng là được.”