Từ lúc Vương phu nhân trở về dinh thự cứ ở suốt trong phòng, cũng chẳng màng đến việc dùng bữa tối. Vương Gia Vỹ nôn nóng đến tức giận, không hiểu đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì mà khiến một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ hắn phải lo sợ đến mức này.
Châu Viên Cầm không nói, Vương Cẩn lại đối đáp mập mờ. Vương Gia Vỹ đi qua đi lại quanh bàn làm việc, hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống mặt sàn, bỗng một suy nghĩ lóe ra trong đầu, hắn lấy điện thoại gọi cho một người.
“Minh Tuyết, dạo này em vẫn khỏe chứ?”
“Gia Vỹ, anh còn nhớ đến em sao? Bấy lâu nay anh chẳng quan tâm người ta gì cả.”
Đầu dây bên kia mang theo giọng trách móc thật khiến cho Vương Gia Vỹ nổi hết da gà. Nếu không phải hắn có việc gấp cần cô ta giúp đỡ thì đã chẳng bao giờ gọi cho cô gái này.
“Minh Tuyết, anh muốn em tìm hiểu giúp anh một chuyện có được không?”
Vương Minh Tuyết là con gái của Vương Cẩn, nhưng là được nhận về nuôi. Chính xác thì người đàn ông kia không có con cái, nên hai vợ chồng ông ta mới phải nhận con gái của em vợ làm con nuôi của mình. Vốn dĩ chuyện này liên quan đến bệnh tình của người vợ kia, chỉ là suốt mấy chục năm qua Vương Cẩn vẫn không dám bỏ vợ hay tìm một mối quan hệ ngoài lề là bởi vì ông ta phải nhờ cậy gia thế bên nhà vợ.
Là con gái nuôi nhưng Minh Tuyết lại không khác gì một cô công chúa nhỏ trong nhà. Từ bé đến lớn cô ta luôn được hai vợ chồng Vương Cẩn nuông chiều, bảo bọc. Cho nên, tính cách của Vương Minh Tuyết vô cùng ngang ngược, ngạo mạn, cái gì cũng cho mình là nhất, không bao giờ chịu thua kém ai thứ gì.
Đặc biệt, từ lâu cô gái này đã phải lòng người anh họ không có chút quan hệ máu mủ gì của mình. Vương Gia Vỹ biết rõ tình cảm của Minh Tuyết, hắn cảm thấy vô cùng phiền toái, thậm chí là né tránh cô ta thật xa hết mức có thể.
Giống như hai kẻ độc tài không thể ở cùng một chỗ. Huống hồ, sự vồ vập của Minh Tuyết mỗi khi nhìn thấy Vương Gia Vỹ giống như hổ đói vồ mồi, thật sự khiến hắn đôi phần hoảng loạn.
Vương Gia Vỹ không vòng vo mà trực tiếp nói vào việc chính. Hắn muốn Vương Minh Tuyết nghe ngóng xem Vương Cẩn đang định giở trò gì. Cô ta nghe xong liền đồng ý.
“Ngày mai em có thể sang đó chơi chứ?”
“Được.”
Hắn nói xong liền tắt máy.
…
Hôm sau, Minh Tuyết đến dinh thự nhà họ Vương. Không cần nói cũng biết cô gái này khoa trương đến độ nào, vừa đến trước cổng lớn đã muốn người hầu đứng xếp hàng chào đón. Giống như bản thân chính là chủ nhân ở nơi này vậy.
“Sáng nay trời nóng thật đó. Các cô không biết rót một cốc nước mát mời khách sao?”
Trong lúc đợi Vương Gia Vỹ về phòng thay đồ, Minh Tuyết ở bên ngoài phòng khách đã sai hết người này đến người khác đi rót nước, lấy trái cây và bánh ngọt cho mình. Cô ta nhìn ngang liếc dọc, trên tay còn cầm cây quạt lông vũ, đưa qua phẩy lại.
“Tiểu thư, nước của cô.”
Tô Thư Uyển là người đi rót nước cho Vương Minh Tuyết. Đương lúc cô đặt ly nước xuống bàn thì Nhiễm Khiết cũng vừa bưng dĩa trái cây đến. Cô ta không ngần ngại mà ngáng chân Tô Thư Uyển, khiến cô trượt tay hất đổ ly nước. Đến bản thân cũng ngã ập xuống bàn.
“Á…”
“Cô làm cái quái gì vậy hả?”
Vương Minh Tuyết đứng lên giãy nảy. Tô Thư Uyển ngã đau khó khăn lắm mới ngước mặt lên nhìn cô ta, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người con gái hung dữ trước mặt kéo ra ngoài.
“Con hầu gái chết tiệt này, mày có biết bộ váy này của tao trị giá bao nhiêu không hả?”
Từ khi nhận được điện thoại của Vương Gia Vỹ, Minh Tuyết đã sung sướng đi chuẩn bị quần áo để sáng nay sang đây gặp hắn. Vậy mà bây giờ chưa thấy bóng dáng người đàn ông kia, vạt váy trước đùi cô ta đã ướt sũng.
Vương Minh Tuyết giận run người, vung cao tay định cho Tô Thư Uyển một cái bạt tai trời giáng. Nhiễm Khiết đứng một bên âm thầm cười đắc ý, ngờ đâu lúc này Vương Gia Vỹ đã chạy đến, giữ chặt lấy cánh tay của cô em gái họ.
“Minh Tuyết, không được làm càn.”