Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 22: Con riêng nhà họ vương




“Anh Gia Vỹ, con nhỏ chết tiệt này đổ nước vào người em.”

Minh Tuyết vừa thấy Vương Gia Vỹ đã bày ra bộ mặt đáng thương. Cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, đầu tựa vào vai làm nũng với người đàn ông này.

Bình thường có thể nói Vương Gia Vỹ là một tên cuồng sắc, nhưng đối với sự đụng chạm của Minh Tuyết, hắn lại thấy khó chịu. Hắn hơi đẩy cô ta ra, ánh mắt lại liếc sang nhìn Tô Thư Uyển. Thấy cô dùng tay ôm lấy bả vai, gương mặt nhăn nhíu lại, lẽ nào lúc ngã xuống đã va đập với cạnh bàn?

“Nhiễm Khiết, vừa nãy là cô ngáng chân Tô Thư Uyển?”

Vương Gia Vỹ từ đằng xa nhìn không rõ, nhưng vẫn thấy được Nhiễm Khiết nhoài người về phía trước lúc Tô Thư Uyển chuẩn bị đặt cốc nước xuống bàn. Mà nhìn dáng vẻ tỉnh bơ xen lẫn chút đắc ý của cô ta, hắn liền hiểu ra được.

“Thiếu gia, tôi không có…”

Nhiễm Khiết vội chối đây đẩy, chỉ là kẻ làm chuyện xấu thường có tật giật mình. Cô ta vội đến trước mặt Vương Gia Vỹ, cúi xuống cầu xin:

“Lúc nãy… tôi không cố ý, nên mới… nên mới vô tình va quệt với Thư Uyển.”

“Người hầu các người là lũ có mắt như mù sao? Tay chân ai cũng vụng về như vậy.”

Vương Minh Tuyết lớn tiếng quát tháo, cô ta trợn tròn mắt, định xắn tay áo lên đánh cả Nhiễm Khiết và Tô Thư Uyển. Vương Gia Vỹ kéo cô ta sang một bên, phân xử:

“Dù sao cũng không phải cố ý, em bỏ qua được thì bỏ qua đi.”

Nói đoạn, hắn quay sang nhìn hai người con gái kia:

“Ở đây không cần người hầu nữa, các người mau đi làm việc của mình đi.”

Những người hầu đang đứng trên phòng khách vội đi khỏi. Vương Gia Vỹ liền nói quản gia Thẩm tìm cho Minh Tuyết một bộ quần áo mới. Cô ta thay đồ xong thì ngồi xuống nói chuyện cùng hắn.

Không khó để Minh Tuyết tìm hiểu vấn đề Vương Gia Vỹ nhờ cậy. Thậm chí cha của cô ta, Vương Cẩn còn sẵn sàng tiết lộ tất cả. Dường như muốn mượn cô gái này truyền đạt lại thông tin cho Vương Gia Vỹ được biết.

Những lời Minh Tuyết nói ra phải khiến Vương Gia Vỹ bàng hoàng. Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, nghe thế nào cũng thật hoang đường, lại còn có chút tức cười.

“Con riêng? Em nói chú tìm được con riêng của cha anh bên ngoài sao?”

Cha hắn trước nay nổi tiếng yêu thương vợ, sao có thể là loại người ra ngoài lén lút vụng trộm đến có cả con riêng được chứ? Vương Gia Vỹ vừa thẹn vừa giận, mất bình tĩnh mà giáng mạnh nắm đấm xuống bàn.

Rầm!

Vương Minh Tuyết sợ hãi ngồi lùi ra phía sau, run run nói:

“Chính cha đã nói như vậy. Hơn nữa… ông ấy đã làm xét nghiệm ADN xác định mối quan hệ huyết thống với anh ta rồi. Nếu anh không tin có thể hỏi bác gái, em tin chắc bác đã biết chuyện này.”

Cuối cùng Vương Gia Vỹ cũng hiểu vì sao mẹ mình lại hoảng sợ như vậy. Bà trầm mặc từ tối hôm qua đến giờ chắc chắn là vì chuyện này. Nhưng sự việc này quá vô lý, ép Vương Gia Vỹ tin sao hắn tin nổi?

“Danh tính của người kia, em biết chứ?”

Hắn muốn tự mình tìm đến xác nhận.

“Em… không biết, chỉ nghe cha nói anh ta còn đang ở bên Pháp. Hai tháng trước ông ấy từng ra nước ngoài một thời gian, bây giờ thì đang sắp xếp để đón người kia cùng mẹ của anh ta quay trở về nước.”

“Là vậy sao?” Vương Gia Vỹ nhếch mép cười khinh khỉnh.

Hóa ra người đàn ông kia đã chuẩn bị từ sớm rồi. Chưa xác thực chuyện này là thật hay giả, nhưng thấy Vương Cẩn tâm huyết như vậy đoán chừng không đơn thuần tìm về một người để chọc tức hai mẹ con Vương Gia Vỹ, mục tiêu sâu xa cũng vì khối tài sản nhà họ Vương mà ông ta chưa nuốt trôi được.

Ai bảo lúc ông nội Vương Gia Vỹ còn sống, Vương Cẩn đã không được ông trọng dụng!

Đến cái chức danh tổng giám đốc của Vương thị suốt mấy năm qua cũng phải chật vật nhờ gia thế bên nhà vợ mới có được.

“Gia Vỹ, em biết anh và cha em có mâu thuẫn, nhưng mà em luôn đứng về phía anh. Sau này lúc ở cạnh em, anh cũng đừng có hung dữ như vậy được không?” Minh Tuyết lấy lòng hắn.

Đối với tâm trạng rối rắm của Vương Gia Vỹ hiện tại không nghe lọt tai câu nào. Hắn mặc kệ Minh Tuyết ngồi ở đó luyên thuyên một mình, bản thân đang nghĩ lúc nào mẹ hắn trở về, hỏi cho rõ mọi chuyện.

Châu Viên Cầm không biết đã đi đâu mà ra ngoài từ sáng sớm, Vương Gia Vỹ sốt sắng gọi nhanh một cuộc điện thoại.