Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 23: Tượng đài sập đổ trong lòng hắn




“Mẹ, nói chuyện với con một lát đi.”

“Ta muốn nghỉ ngơi, để khi khác rồi hẵng nói.”

Châu Viên Cầm vừa về đến nhà, áo khoác cởi ra còn chưa kịp treo lên giá treo đồ thì Vương Gia Vỹ đã xông vào phòng. Lần này, bà có nói gì hắn cũng không nhượng bộ nữa, quyết phải hỏi cho ra lẽ.

“Ông ấy có con riêng bên ngoài, mẹ biết rồi đúng không?”

Vương Gia Vỹ khoanh tay trước ngực, hơi thở đứt đoạn. Vương phu nhân khựng người, ánh mắt suy tư xoáy sâu vào gương mặt con trai mình, một lúc sau mới lắp bắp hỏi:

“Gia Vỹ… con nói, con nói cái gì thế?”

“Buồn cười thật!”

Căn phòng đóng kín cửa càng trở nên ngột ngạt. Vương Gia Vỹ thong thả ngồi xuống ghế sofa, nét mạnh lạnh tanh không biểu đạt bất kỳ cảm xúc gì. Vương phu nhân thấy thế đến ngồi xuống bên cạnh con trai mình, một tay đặt trên bàn, nắm hờ lấy, gõ nhịp nhàng xuống mặt kính trong suốt đầy bất lực.

“Làm sao con biết?”

“Mẹ đã xác minh rồi?” Hắn hỏi ngược lại bà.

Châu Viên Cầm điềm tĩnh lấy ra một túi hồ sơ trong túi xách, rút xấp ảnh đã bạc màu bên trong đưa cho Vương Gia Vỹ xem. Bà chỉ vào người phụ nữ trẻ trong tấm ảnh, giọng khản đặc:

“Là người phụ nữ này.”

Dĩ nhiên, người đàn ông đứng bên cạnh bà ta chính là cha của Vương Gia Vỹ khi còn trẻ. Nhìn xem, ông ấy ôm eo người phụ nữ đó, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, miệng còn cười thật tươi nữa.

Hạnh phúc biết bao!

Sắc mặt của Châu Viên Cầm hơi tối lại. Bà mường tượng nhớ về một chuyện trong quá khứ, cách đây đã hai mươi mấy năm rồi…

Lúc bà mới mang thai Vương Gia Vỹ thì Vương lão gia có chuyến công tác bên Thụy Sỹ. Ở thời điểm nhạy cảm đó, hai người đã lạnh nhạt với nhau trong suốt một thời gian dài. May mà ông bà nội Vương Gia Vỹ hết lòng ủng hộ, cho nên mới cha mẹ hắn mới vun vén lại tình cảm như ban đầu.

Vương phu nhân xâu chuỗi lại sự việc, chắc chắn không chỉ là trùng hợp!

Đặc biệt là khi Vương Cẩn lên mặt thách thức, nếu Vương phu nhân nghi ngờ giấy xét nghiệm ADN quan hệ huyết thống của ông ta đưa là giả, vậy có thể đưa mẫu xét nghiệm của Vương Gia Vỹ và người kia, xác nhận thêm một lần nữa.

“Vương Cẩn là loại người thế nào mẹ cũng biết rồi. Nếu ông ta không nắm chắc phần thắng thì đã không mạnh miệng như vậy. Chuyện này mẹ định thế nào?”

“Ông ta muốn đem đứa con hoang kia về đây chắc chắn muốn thao túng nó, ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Vương đây mà. Nhưng chuyện này không thể xử lý vội vàng được, mẹ vẫn cần thêm thời gian suy nghĩ.”

Vương phu nhân khẽ thở dài, đem tấm ảnh cùng bao hồ sơ cuộn tròn, ném thẳng vào thùng rác.

“Chuyện con cần biết cũng biết rồi, trở về phòng đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.”

Vương Gia Vỹ rời khỏi phòng mẹ, đi một mạch lên tầng cao nhất của dinh thự. Đứng trước bàn thờ lớn, người đàn ông này nhìn thẳng vào tấm di ảnh đặt ngay trên đó.

“Cha làm con thật bất ngờ…”

Khóe môi mỏng nhếch nhẹ lên, Vương Gia Vỹ lấy một nén hương đốt cho người đã khuất. Cha hắn, người đàn ông từng được hắn ngưỡng mộ, tôn thờ, nhưng bây giờ thì thế nào? Tượng đài vững chắc ấy đã sập đổ ngay chính trong lòng hắn!

Ba mươi phút đồng hồ trôi qua, Vương Gia Vỹ chờ cho hương cháy hết mới đi ra ngoài. Hắn bước đến chân cầu thang gần phòng mình, vừa hay nhìn thấy Tô Thư Uyển đang lau sàn.

Có vẻ như cánh tay cô vẫn còn đau, nên thỉnh thoảng Tô Thư Uyển lại dùng bàn tay còn lại, xoa xoa mấy cái. Vương Gia Vỹ âm thầm quan sát cô một lúc, cũng không đến gần mà quay người đi về phòng.

Sau giờ ăn tối, hắn mới tìm quản gia Thẩm dặn dò:

“Lấy thuốc xoa bóp này đưa cho Tô Thư Uyển đi. Bà xem tình hình cô ta thế nào, nghiêm trọng thì nói lại với tôi.”

“Nhớ đừng nói với cô ta thuốc này là tôi đưa.” Hắn nói thêm.

Thuốc này là Hàn Lĩnh đưa cho Vương Gia Vỹ. Nhớ lần trước hắn chơi thể thao không cẩn thận bị trật cổ tay, bôi thứ này vào rất có hiệu quả.

Quản gia Thẩm nhận lấy, đem đến phòng cho Tô Thư Uyển.

“Cảm ơn quản gia Thẩm.” Cô cảm kích. Lần nào Tô Thư Uyển gặp khó khăn đều là Thẩm Hoa giúp đỡ.

“Chuyện này… không cần cảm ơn tôi đâu.” Bà chậc lưỡi, định nói gì đó rồi lại thôi.

Tô Thư Uyển dùng thuốc quản gia Thẩm đưa, quả nhiên khuỷu tay bị sưng đã dễ chịu hơn hẳn. Đêm hôm đó cô được ngủ ngon giấc, chỉ là bên ngoài hành lang, có một người đang phải quỳ chịu phạt.

“Đã nói với cô rồi Nhiễm Khiết, chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Sống ở nhà họ Vương lâu như vậy, cô còn không biết hai chữ an phận viết thế nào sao?”

Quản gia Thẩm giáo huấn xong thì quay về phòng. Hôm nay, Nhiễm Khiết bị phạt cũng vì giở trò với Tô Thư Uyển, mà vừa hay việc này bị Vương Gia Vỹ phát hiện.