Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 25: Lâu rồi không gặp, em khỏe không?




Lúc sinh thời Vương lão gia có một người con trai riêng ở bên ngoài, việc lớn như vậy dĩ nhiên không thể giấu được người làm sống trong dinh thự. Tuy vậy, ai nấy đều giả câm, giả điếc, không ai dám đem ra bàn tán hay chê bai nửa lời.

Để cho quản gia Trương hay chủ nhân nghe được, nhẹ thì bị phạt, còn nặng sẽ bị đuổi hoặc bán đi nơi khác.

Mạc Thiên nhận lại tổ tông đúng vào ngày giỗ của Vương lão gia. Trước bàn thờ ông, cậu ta cầm nén hương khấn vái điều gì đó. Vương Cẩn đứng ở đằng sau, bất giác nở một nụ cười khó hiểu.

“Xin lỗi anh trai! Dù sao cũng là con cháu nhà họ Vương, anh đừng chấp nhất…”

Ông ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng để ai được biết. Đối với những người có mặt trong gian phòng thờ lúc này, thì có lẽ chỉ một mình Vương Cẩn là mang tâm trạng hả hê nhất.

Châu Viên Cầm nhìn tấm di ảnh của chồng, bao nhiêu ấm ức kìm kẹp trong lòng. Còn nhớ trước khi rời xa thế gian này, ông ấy còn nắm lấy tay bà, nói ra biết bao lời trân trọng.

Hóa ra tất cả chỉ là giả dối! Những ngày tháng lăn lộn trên thương trường, ở bên xứ người, ông còn cặp kè với người phụ nữ khác, rồi còn có con riêng nữa mà…

Trên bàn thờ chỉ vỏn vẹn trái cây và hoa tươi, chẳng thể được sung túc như mọi năm nữa. Vương phu nhân không có tâm trạng chuẩn bị đám giỗ, càng thêm bất mãn trước sự thật phũ phàng đang bày ra trước mắt.

“Hành lý mang đến rồi, cháu về phòng thu xếp đi.” Vương Cẩn quay sang nói với Mạc Thiên.

Cậu ta dọn đến ở trên tầng hai, căn phòng nằm đối diện của phòng Vương Gia Vỹ. Tất cả những gì Vương Cẩn mong muốn, bước đầu đều đã đạt được. Biết rõ chủ nhân của dinh thự này không chào đón mình, xong việc, ông ta liền cáo bận ra về.

Buổi chiều, Vương gia lại quay về nếp sống như bình thường. Vương Gia Vỹ xem Mạc Thiên không khác gì oxy loãng, hoàn toàn không để ý đến. Hắn chỉ muốn xem Vương Cẩn sẽ làm gì tiếp theo, định lợi dụng tên kia làm quân cờ chủ chốt hòng chiếm đoạt lấy Vương thị sao?

Ông ta đánh giá quá cao bản lĩnh của mình rồi!

Mạc Thiên đi xuống phòng khách, bấy giờ người hầu mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt cậu ta. Người đàn ông này sở hữu ngũ quan hài hòa, chân mày rậm, đôi mắt sâu hút, nét mặt góc cạnh cùng với chiều cao vượt trội. Quả nhiên so với Vương Gia Vỹ chẳng thua kém điều gì.

Cả buổi sáng đi học, buổi trưa Tô Thư Uyển mới quay về Vương gia, hiện tại còn đang ở dưới bếp. Từ qua đến giờ cũng nghe phong phanh chuyện Vương phu nhân đón con trai riêng của Vương lão gia về nhà. Nghe qua cũng thật hoang đường nhưng cô chẳng để ý nhiều, ngay khi người làm tập trung bên ngoài chiêm ngưỡng nhan sắc của Mạc Thiên, cô còn lúi húi dọn dẹp bồn rửa bát đũa.

“Thư Uyển, cô mau đi lấy chăn gối rồi mang đến phòng của nhị thiếu gia đi. Công việc dưới đây để tôi làm được rồi.” Nhiễm Liên đứng ở đằng sau cô lên tiếng.

Cô ta đùn đẩy trách nhiệm cho cô, vì không muốn để ý đến Mạc Thiên, sợ làm Vương Gia Vỹ nổi giận. Tô Thư Uyển đơn thuần không nghĩ nhiều, công việc đến tay thì làm.

Dù sao cô cũng là đầy tớ trong nhà họ Vương, hầu hạ cho ai cũng vậy.

Cộc, cộc…

Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng mất một lúc lâu người trong phòng mới ra mở cửa.

“Nhị thiếu gia, đây là chăn gối mới đã chuẩn bị cho anh…”

Lời nói của Tô Thư Uyển càng về sau càng nhỏ lại. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tay còn run rẩy, suýt nữa đã làm đổ đống đồ xuống đất. Mạc Thiên vội cầm hộ cô, đối diện với Tô Thư Uyển, trên môi cậu ta bỗng treo nụ cười.

“Là em, Tô Thư Uyển?”

“Mạc Thiên?”

Niềm vui xen lẫn với bất ngờ. Mới hai năm không gặp nhau, Mạc Thiên không thể ngờ mình có thể gặp lại cô gái này, trong hoàn cảnh này.

Cả Tô Thư Uyển cũng vậy, cô không dám tin một sinh viên nghèo phải đi làm thêm cùng cô ở quán cà phê để kiếm tiền trang trải cuộc sống năm ấy, nay lại trở thành nhị thiếu gia cao quý nhà họ Vương.

“Lâu rồi không gặp, em khỏe không?” Vẫn là Mạc Thiên lên tiếng hỏi han trước.