Nhớ năm đó, Tô Thư Uyển cãi nhau với Tô Trác một trận nảy lửa cũng vì chuyện học hành. Trước ngưỡng cửa vào những năm trung học, ông ta lại tàn nhẫn ép con gái mình nghỉ học chỉ vì lời xúc giục từ người vợ hai của mình – Lý Mộc Hương.
Đấu tranh suốt mấy ngày trời, cuối cùng Tô Thư Uyển đã được tiếp tục đi học. Nhưng vào buổi chiều tối, cô phải đến quán cà phê làm thêm kiếm tiền để tự trang trải học phí.
Tại đây, Tô Thư Uyển đã gặp Mạc Thiên, người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt cô ngay lúc này. Khoảng thời gian một năm dài, mỗi ngày, hai người họ đều cùng làm việc, cùng trò chuyện, san sẻ.
Thật ra, trong lòng Tô Thư Uyển, vị trí của Mạc Thiên quan trọng hơn một người bạn rất nhiều. Vậy mà năm ấy, anh ta không một lời từ biệt, cùng với một tờ đơn xin nghỉ việc nộp vội cho người quản lý, bỗng chốc biến mất khỏi cuộc đời cô, vụt nhanh như một cơn gió thu vội vã.
Hơn hai năm không gặp lại, cô và Mạc Thiên, một người trở thành nhị thiếu gia cao quý nhà họ Vương, kẻ lại mang thân phận người hầu thấp hèn.
“Nhị thiếu gia, nếu anh không còn gì căn dặn vậy tôi đi làm việc khác đây.”
“Em giận anh sao?” Mạc Thiên vươn tay ra định chạm vào bả vai Tô Thư Uyển, không ngờ cô lại lùi ra phía sau tránh né.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu chào rồi xoay người đi khỏi. Cổ họng Mạc Thiên ứa nghẹn, ánh mắt thoáng tia đau lòng dõi theo bóng lưng Tô Thư Uyển. Một câu hỏi han sức khỏe thông thường cũng khó khăn trả lời đến vậy, chắc chắn cô còn trách anh ta chuyện năm đó, biến mất không nói một lời.
Mạc Thiên có nỗi khổ tâm của mình, anh ta không có sự lựa chọn!
Bỗng nhiên gặp lại, Tô Thư Uyển không biết phải đối diện với Mạc Thiên thế nào. Cô thấy rất gượng gạo, có lẽ vì hoàn cảnh ở bản thân hiện tại, hoặc cũng có thể, cô không chấp nhận được hành động dứt khoát ra đi của anh ta vào hai năm trước. Tô Thư Uyển cảm thấy bị coi thường!
Cô với anh ta, còn không đủ thân thiết để nói câu từ biệt ư?
Hoặc chỉ có mình Tô Thư Uyển xem Mạc Thiên quan trọng với mình. Còn ngay từ ban đầu, cô chẳng là gì đối với anh ta cả. Thậm chí là một người bạn thông thường…
“Tô Thư Uyển!”
“Ưm... ưm…”
Cô đang đi bỗng nhiên bị một cánh tay săn chắc kéo lại, ép sát vào tường. Theo bản năng Tô Thư Uyển muốn hét lên, nhưng bị người kia dùng tay chặn miệng.
“Thiếu… thiếu gia.”
Là Vương Gia Vỹ! Khoảng cách giữa Tô Thư Uyển và hắn thật sự rất gần. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, ánh mắt sâu hun hút không thấy đáy nhìn thẳng vào đôi mắt ẩm ướt kia, âm thanh trầm trầm phát ra từ nơi cuống họng:
“Cô vừa mới trên phòng hắn ta làm gì?”
Hắn ta ở đây để ám chỉ Mạc Thiên. Tô Thư Uyển bình tĩnh đẩy nhẹ cánh tay hắn ra, giọng khàn khàn:
“Tôi mang chăn nệm lên cho nhị thiếu gia.”
“Chỉ thế thôi?” Hắn nâng cao giọng.
Tô Thư Uyển bất giác nhìn đi nơi khác, ánh mắt Vương Gia Vỹ làm cô thấy bức bách. Né tránh cái nhìn như xuyên thủng da thịt của người đàn ông kia, ngờ đâu hắn lại bóp chặt cằm cô, không cho Tô Thư Uyển cơ hội trốn tránh mình.
“Trả lời câu hỏi của tôi?”
“Chỉ thế thôi. Nếu không… anh còn muốn tôi phải nói gì?” Tô Thư Uyển điềm tĩnh đáp lại.
Người đàn ông kia cong nhẹ khóe môi trái, ánh nhìn như ưng xoáy sâu vào gương mặt Tô Thư Uyển, thâm trầm lại khó đoán. Hắn thổi nhẹ vào một bên tóc mai của Tô Thư Uyển, ngón tay luồn vào trong tóc, vân vê đùa nghịch.
“Cô quen biết hắn?”
“Không quen. Anh nói xem đây là lần đầu tiên tôi gặp Mạc Thiên, quen thế nào được?”
Tô Thư Uyển đẩy Vương Gia Vỹ về phía sau, lách nhẹ sang một bên. Vừa nãy là Mạc Thiên, bây giờ lại là hắn. Hai người đàn ông này thật khiến cô khó xử.
“Tôi còn phải đi làm việc, nếu không sẽ bị quản gia Thẩm trách phạt.” Tô Thư Uyển nói xong liền nhanh chân rời khỏi.
Vương Gia Vỹ gõ nhẹ ngón tay vào bức tường, đầu hơi cúi thấp xuống, cảm nhận mùi hương còn vương lại của Tô Thư Uyển. Hắn cười đắc ý, dường như đã nắm được sơ hở của cô gái này.
Mạc Thiên? Chưa bao giờ Tô Thư Uyển gọi thẳng tên Vương Gia Vỹ, nhưng lần đầu gặp mặt đã nhớ được tên người đàn ông kia.
Còn cái dáng vẻ vội vã rời đi khi nãy, cô là đang sợ cái gì? Trong cái dinh thự này, lẽ nào quản gia Thẩm có quyền cao hơn cả hắn sao?