Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 27: Miệng cô dính cháo kìa




Từ ngày gặp lại Tô Thư Uyển ở Vương gia, Mạc Thiên luôn tìm cách tiếp cận nhưng cô lại viện cớ tránh né anh ta hết lần này đến lần khác. Chẳng hạn như khi Mạc Thiên sai Tô Thư Uyển đi rót nước, thì cô lại nhờ Lâm Túc Kỳ làm thay cho mình. Một lần khác, cô đã chủ động quét hết lá khô trong khuôn viên trước dinh thự để không phải mang quần áo lên phòng anh ta nữa.

Bữa sáng với cháo yến mạch được người hầu bưng lên bàn. Vương phu nhân vừa thưởng thức thưởng thức được vài muỗng cháo đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Mạc Thiên bước đến gần. Bà liền lau miệng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn trong sự căng thẳng tột độ của người hầu.

Vương Gia Vỹ vẫn vô tư ngồi dùng bữa, chậm rãi thưởng thức món cháo yến mạch thơm lành. Hắn thậm chí còn chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của Mạc Thiên, cho đến khi anh ta nhìn sang Tô Thư Uyển cất lời:

“Thư Uyển, lại đây múc cháo ra bát giúp tôi đi.”

Mạc Thiên chỉ đích danh Tô Thư Uyển. Cô còn chưa kịp phản ứng thì người nào đó đã dùng ánh mắt hình viên đạn về phía cô. Quái lạ, mới sáng sớm Tô Thư Uyển còn chưa chọc giận gì Vương Gia Vỹ, sao hắn lại phản ứng với cô như vậy?

“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”

“Nhiễm Liên, múc cháo.” Vương Gia Vỹ khẽ gầm lên.

Ngay khi Tô Thư Uyển bước đến gần, hắn đã kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Nụ cười ma mị hiện hữu trên gương mặt với cơ hàm góc cạnh, hắn đưa chiếc muỗng vàng trong tay cho cô, hạ lệnh:

“Tô Thư Uyển, đút cháo cho tôi ăn đi.”

Vương Gia Vỹ há miệng chờ sẵn. Hành động trẻ con này thật khiến cho Tô Thư Uyển chướng mắt. Nhưng biết làm sao được, với thân phận hiện tại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng theo mệnh lệnh của hắn.

“Thiếu gia, mời anh.” Tô Thư Uyển kiên nhẫn thổi nguội muỗng cháo, sau đó đưa lên gần miệng Vương Gia Vỹ.

“Nóng quá, cô thổi cho nguội bớt đi.”

“…”

“Vẫn còn nóng, không tin cô nếm thử xem?”

Người đàn ông kia vừa nói vừa kéo nhẹ cánh tay Tô Thư Uyển, lại xoay ngược muỗng cháo về phía cô. Chờ khi cô đưa lưỡi ra nếm thử, hắn mới đem muỗng cháo ngậm hết vào miệng mình.

Chứng kiến cảnh này, Mạc Thiên trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài. Vương Gia Vỹ càng thêm quá đáng, hắn nhân lúc Tô Thư Uyển không để ý đã cúi xuống hôn cô, chiếc lưỡi tinh quái còn liếm sạch chút nước cháo dính trên khóe môi ẩm ướt, ngay trước mặt của tất cả mọi người.

“Anh…”

“Miệng cô dính cháo kìa. Nhìn bẩn thật!”

Vương Gia Vỹ nghênh ngang đưa ra một lý do điên rồ. Tô Thư Uyển vội lấy miếng tờ khăn giấy trên bàn, lau sạch bờ môi hồng hồng vừa bị hắn chiếm dụng.

“Miếng giấy đó khi nãy tôi vừa lấy lau miệng.”

Một người cợt nhả cười đùa, một người ngồi phía đối diện sắc mặt trở nên sa sầm, bàn tay anh ta giấu nhẹm dưới lớp bàn gỗ cuộn tròn thành nắm đấm, những ngón tay siết chặt như đang muốn nghiền nát mọi thứ xung quanh mình.

Tô Thư Uyển mặt nóng bừng bừng, ức chế đến nỗi muốn rơi lệ nhưng lại nhìn sang Mạc Thiên, cầm cự nước mắt. Những người hầu khác đang cúi thấp đầu, nhưng vẫn len lén quan sát mọi chuyện. Ai nấy cũng nhìn rõ phản ứng của hai vị thiếu gia trong nhà, rõ ràng đều có một chút gì đó liên quan đến cô gái đó.

“Tôi ăn xong rồi.” Mạc Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

Chẳng hiểu anh ta nói để ai nghe, nói xong liền đứng dậy. Bát cháo trên bàn được Nhiễm Liên múc ra còn chưa động vào, Vương Gia Vỹ bèn sai cô ta đem đổ vào sọt rác.

Một buổi sáng không mấy vui vẻ gì, Tô Thư Uyển đến trường trong trạng thái cực kỳ tệ hại. Cũng may là những người bạn cô mới quen được khá thân thiện, họ đã kéo vực cảm xúc cô trở lại.

Giờ giải lao trên giảng đường, mọi người tụm lại một chỗ, tám chuyện rôm rả:

“Thư Uyển, tớ nghe nói thời trung học, cậu là ca sĩ lừng danh ở trường phải không?”

“Làm gì có chứ? Tớ chỉ là hay hát thôi!”

Giọng hát của Tô Thư Uyển từng được nhiều người khen ngợi. Trong suốt ba năm học trung học, cô vẫn thường xuyên biểu diễn trên sân khấu vào các dịp lễ kỷ niệm lớn, nhỏ của trường.

“Thư Uyển, cậu khiêm tốn quá rồi. Các cậu xem, tớ tình cờ nhìn thấy clip cũ quay lại Thư Uyển hát trên mạng xã hội này. Nghe thử đi, hay lắm đấy!”

Hai má Tô Thư Uyển ửng hồng, tự nhiên có cảm giác tự hào về bản thân mình. Các bạn học bèn bảo cô ghi danh một tiết mục văn nghệ trong buổi tiệc chào mừng tân sinh viên. Thuyết phục một hồi lâu, cô đã đồng ý.

Hôm nay Tô Thư Uyển chỉ học buổi sáng, sau khi hết tiết thứ năm thì ra về. Trên đường đi bộ ra trạm xe buýt gần trường, cô vẫn cùng mọi người hăng say trò chuyện.

Tô Mỹ Lệ lại một hôm nghỉ học. Cô ta đứng từ đằng xa nhìn thấy Tô Thư Uyển không khỏi sửng sốt. Vốn dĩ Tô Mỹ Lệ đến để gặp bạn trai là sinh viên trường đại học Bắc Đại, nào ngờ có thể bắt gặp chị gái cùng cha khác mẹ ở nơi này.

“Mỹ Lệ, anh ở đây.”

Người thanh niên kia đi đến, Tô Mỹ Lệ kéo tay anh ta, chỉ về phía Tô Thư Uyển rồi hỏi:

“Mấy người kia ở đằng kia là sinh viên trường anh sao?”

“Phải rồi. Em nhìn đi, ai nấy đều đeo thẻ sinh viên trên cổ mà.” Vừa nói, cậu ta vừa giơ tấm thẻ trước ngực lên, lắc nhẹ trước mặt cô người yêu của mình.

“Chết tiệt, sao có thể chứ?” Tô Thư Uyển bấm chặt mấy đầu móng tay nhọn hoắt vào hai bên quần, gương mặt tối sầm tức giận.