Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 33: Khó chịu




“Cô sợ mang thai? Haha, nòng nọc của tôi chưa chắc đã khỏe như vậy!” Vương Gia Vỹ đánh mạnh tay lái, nụ cười châm biếm hiện gõ trên gương mặt anh tuấn.

Tô Thư Uyển hơi cúi thấp đầu, những ngón tay đan chéo vào nhau đầy khổ sở. Biết rõ Vương Gia Vỹ đang mỉa mai mình, cô chẳng hề phản bác mà nhàn nhạt cất lời:

“Phòng ngừa vẫn tốt hơn mà. Thiếu gia, chắc anh cũng không muốn một người hầu sinh con cho mình đâu đúng không?”

Không khí trong xe vốn đã trầm lắng, nay càng trở nên ngột ngạt. Vương Gia Vỹ ngoái đầu lại đằng sau, ánh nhìn đâm thẳng vào gương mặt kém sắc kia, con ngươi nheo lại tỏ ý thăm dò. Trong đầu Tô Thư Uyển thật sự nghĩ cái gì, đến hắn còn không đoán ra hết được.

Những người phụ nữ khác thì muốn một bước lên mây, dùng mọi chiêu trò để lấy lòng Vương Gia Vỹ. Còn Tô Thư Uyển, người con gái duy nhất hắn bất đắc dĩ lôi lên giường, giây phút này lại đang muốn phủi sạch mọi thứ liên can đến hắn? Quả thật không ngờ!

Vương Gia Vỹ cười khẩy, vươn tay mở chốt an toàn trên xe, giọng lạnh tanh nói:

“Tự ra ngoài đó mua đi.”

Nơi hắn đậu xe còn cách tiệm thuốc tây một khoảng rất xa, Tô Thư Uyển phải đi bộ đến đó. Hai chân cô mỏi nhừ, hàm răng cố cắn chặt vào môi để kìm nén sự đau đớn, cố gắng chỉnh sửa dáng đi một cách bình thường nhất có thể.

Vương Gia Vỹ lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình là Trần Kiều. Đến khi Tô Thư Uyển quay lại, hắn ra ngoài nói chuyện cùng anh ta, để cô ngồi trong xe một mình.

Sau khi dặn dò xong, hắn đến bên gõ nhẹ vào tấm kính, ra lệnh cho Tô Thư Uyển:

“Xuống xe.”

Kỳ thực Vương Gia Vỹ cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình thế nào, dường như có chút tức giận, nhưng hắn cũng chẳng biết mình giận cái gì. Chỉ là khi nhìn thấy Tô Thư Uyển, hắn lại hơi khó chịu.

“Nhớ kỹ lời tôi dặn rồi chứ?”

Chờ khi Trần Kiều gật đầu như đã rõ, hắn mới ngồi lên xe của mình, đóng sầm cánh cửa rồi lái xe rời đi.

Người đàn ông kia mặt mày căng thẳng, trông vị phó tổng giám đốc của mình đã đi được một đoạn xa mới dám thở phào một hơi.

Anh lịch sự cúi đầu, mời Tô Thư Uyển:

“Xin chào, cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là Trần Kiều, thư ký của phó tổng Vương. Cô mau lên xe đi, tôi đưa cô quay về dinh thự.”

Suốt đoạn đường đi, Trần Kiều theo lời của Vương Gia Vỹ, dặn dò lại Tô Thư Uyển. Cô ngồi đằng sau chăm chú lắng nghe, ngoài gật đầu thì không hỏi thêm gì.

Về đến dinh thự, anh bảo Tô Thư Uyển trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì nói chuyện với quản gia Thẩm.

Tối hôm qua sau khi kết thúc bữa tiệc, Mạc Thiên đã từ nhà hàng đến thẳng chỗ mẹ của anh ta. Sáng nay Tô Thư Uyển trở về nhà sớm, lúc này Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết còn đang ở khu nhà phía sau dọn dẹp, nên ngoài Lâm Túc Kỳ thì không ai phát hiện Tô Thư Uyển đi cả đêm không về. Cô trở về phòng, nhanh chóng lấy nước uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp rồi trèo lên giường nằm.

Cả người mệt nhoài, chẳng mấy chốc Tô Thư Uyển đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Thẩm Hoa tìm Lâm Túc Kỳ nói mấy câu, chủ yếu dặn dò cô ấy không được nói với ai chuyện của Tô Thư Uyển. Sau đó bà nói với mọi người cô bị sốt, được phép nghỉ ngơi một buổi sáng không phải làm gì.

“Bị bệnh hay lười biếng? Con ranh đó ngày càng ra vẻ phách lối mà!” Chờ sau khi quản gia Thẩm đi khỏi, Nhiễm Khiết bĩu môi bất bình.

“Có thấy chiếc áo khoác mà hôm trước cô ta mặc không? Hình như là của thiếu gia đích thân mua tặng.” Nhiễm Liên thuận miệng nói với em gái một câu.

Chính cô ta cũng không ngờ Vương Gia Vỹ lại quan tâm đến Tô Thư Uyển nhiều như thế. Trước đây hắn cũng từng mua đồ cho hai chị em Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết, nhưng chỉ là ném tiền cho bọn họ tự mua, còn đưa tận tay như đối với Tô Thư Uyển thì chưa bao giờ. Hành động đó quả thật quá tinh tế rồi!

Nhiễm Khiết tức tối chỉ biết trút giận lên cây chổi trên tay. Cô ta quật mạnh nó xuống đất làm cho bụi văng tung tóe.

“Chị cứ chờ đi, con nhỏ đó sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu.”



Gần trưa, Vương Minh Tuyết tìm đến dinh thự nhà họ Vương. Vốn dĩ cô ta đã gọi điện thoại cho Vương Gia Vỹ nhưng hắn lại không nghe máy, phân vân một lúc giữa công ty và nhà, Vương Minh Tuyết quyết định đến đây.

“Anh Gia Vỹ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Vừa đặt mông xuống ghế sofa trong phòng khách, Vương Minh Tuyết đã giở giọng hống hách ra hỏi chuyện quản gia Thẩm.

Dù cho bà không mấy hài lòng với thái độ kệch cỡm này, nhưng vẫn cung kính đáp lại:

“Thiếu gia cả đêm hôm qua đã không về nhà rồi! Tôi nghe thư ký của cậu ấy nhắn lại, bởi vì thiếu gia có công việc gấp cần xử lý nên sau bữa tiệc đã đến thẳng Vương thị, buổi tối thì ngủ lại luôn ở văn phòng.”

Vương Minh Tuyết khẽ nhíu mày, cả đêm hôm qua Vương Gia Vỹ ở lại công ty sao?

Không đúng! Rõ ràng cô ta đã bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của hắn, hòng lợi dụng lúc người đàn ông này mất kiểm soát mà xảy ra quan hệ, sau đó sẽ ép hắn chịu trách nhiệm. Nhưng rồi Tô Thư Uyển xuất hiện, đi cùng hắn. Bọn họ chắc chắn đã phải có gì đó mờ ám rồi!

Nghĩ đến, Vương Minh Tuyết càng tức điên. Mồi ngon trong tay còn bị người khác cướp mất.

Nhìn qua nhìn lại không thấy bóng dáng của người con gái kia, cô ta quát lớn:

“Tô Thư Uyển đâu? Gọi cô ta ra đây cho tôi.”