Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 34: Chất vấn




Biết được tính khí ngang ngược của Vương Minh Tuyết, quản gia Thẩm chỉ đành bảo Lâm Túc Kỳ vào trong phòng gọi Tô Thư Uyển ra cho cô ta gặp mặt. Thẩm Hoa chẳng rõ trong bữa tiệc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà sáng nay cô gái kia mới trở về dinh thự, nhưng phận là một người đầy tớ, bà cũng không nên thắc mắc quá nhiều.

Lâm Túc Kỳ vào trong phòng đánh thức Tô Thư Uyển. Cô nhíu mày mệt mỏi, càng cảm thấy thêm phiền toái khi nghe nói Vương Minh Tuyết đến tìm mình.

Cô tiểu thư kiêu kỳ kia vừa gặp một lần đã không có thiện cảm. Hôm nay cô ta đến đây đòi gặp Tô Thư Uyển, chắc chắn là muốn làm khó dễ cô đây mà.

Vào trong phòng tắm rửa mặt cho thật tỉnh táo, sau đó cô nhanh chóng thay một bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài.

“Xin chào Vương tiểu thư.” Tô Thư Uyển lễ phép cúi đầu.

Vương Minh Tuyết dùng ánh mắt săm soi nhìn cô, từ đầu đến chân soi không sót một chỗ nào. Tô Thư Uyển hít sâu một hơi, bày ra bộ dạng bình tĩnh nhất có thể, trên môi còn cố nặn ra một nụ cười.

“Tối hôm qua cô và anh Gia Vỹ đã ở đâu?” Vương Minh Tuyết nheo một bên mắt, tỏ ý thăm dò.

Câu hỏi này Tô Thư Uyển đã lường trước được. Cô nắm hờ lòng bàn tay, chầm chậm đáp lại:

“Tối qua, tôi và thiếu gia không ở cùng nhau.”

“Ý là thế nào?” Khóe môi đỏ thẫm nhếch nhẹ lên, những ngón tay gõ nhịp nhàng xuống bàn như đang mong chờ câu trả lời.

Vương Minh Tuyết vẫn đang quan sát từng cử động nhỏ của Tô Thư Uyển, như thể vạch lá tìm sâu, muốn soi ra kẻ hở của người con gái này. Dẫu vậy, cô không hề bị cô ta làm cho nao núng, thái độ vẫn không có gì khác lạ. Tô Thư Uyển cười nhàn nhạt, tiếp tục giải thích:

“Tối qua thư ký Trần đã chờ sẵn ngoài bãi đỗ xe đằng sau nhà hàng. Tôi chỉ dìu thiếu gia ra đến chỗ của anh ta rồi lên taxi trở về dinh thự. Còn hai người họ đi đâu tôi cũng không rõ nữa.”

Câu trả lời này dường như không đúng ý Vương Minh Tuyết lắm. Cô ta cảm thấy ngờ ngợ nhưng lại không bắt được điểm sai nào. Tối qua Vương Gia Vỹ cùng với thư ký Trần về công ty, còn Tô Thư Uyển quay về dinh thự, có nghĩa là giữa hai người không xảy ra chuyện gì?

Một người đàn ông đang có phản ứng sinh lý mãnh liệt lại có thể từ chối một cô gái để thỏa mãn nhu cầu sao? Hay là do Tô Thư Uyển không đủ hấp dẫn?

“Cô đã trở về dinh thự từ tối hôm qua?” Vương Minh Tuyết cố chấp vẫn muốn xác nhận lại.

“Đúng vậy thưa tiểu thư.” Tô Thư Uyển đáp một cách chắc nịch.

Cô ta liền quay sang hỏi quản gia Thẩm. Bà cúi đầu cung kính, trả lời:

“Tô Thư Uyển đã trở về dinh thự lúc mười giờ tối ạ.”

Có bà ấy khẳng định cho Tô Thư Uyển, Vương Minh Tuyết không thể nói thêm được gì. Đổi lại biết Vương Gia Vỹ không lên giường cùng người phụ nữ khác, cô ta vui lắm.

“Được rồi, mau xuống bếp gọt trái cây mang lên đây đi.” Vương Minh Tuyết ra lệnh.

Cô ta vốn là kẻ thù dai. Lần trước bị Tô Thư Uyển đổ nước lên người không cần biết là vô tình hay cố ý, chỉ cần có cơ hội thì Vương Minh Tuyết sẽ trả đũa cho bằng được.

Huống chi Vương Gia Vỹ còn ra mặt nói đỡ cho Tô Thư Uyển, Vương Minh Tuyết không thấy ganh ghét mới là chuyện lạ!

Hắn thậm chí còn chẳng quan tâm đứa em gái họ của mình bằng một cô hầu gái nữa.

“Bà đi làm việc của mình đi, tôi ngồi đây chơi được rồi.” Vương Minh Tuyết hất tay đuổi Thẩm Hoa đi chỗ khác.

Vừa ngồi chờ Tô Thư Uyển mang trái cây ra cho mình, cô ta vừa lướt điện thoại xem quần áo trên các trang web thời trang nổi tiếng.

Nhiễm Khiết mang nước ép cam lên cho Vương Minh Tuyết, vừa hay nhìn thấy mẫu áo khoác màu trắng giống hệt với cái áo khoác mà Vương Gia Vỹ tặng cho Tô Thư Uyển. Cô ta giả vờ nói bâng quơ một câu:

“Ôi chao, mẫu áo khoác này đẹp thật đó! Nếu em nhớ không nhầm thì Tô Thư Uyển cũng có một cái, là của thiếu gia tặng. Cô ta đúng là may mắn thật!”

“Cô nói cái gì? Anh Gia Vỹ tặng áo khoác cho con nhỏ đó?” Vương Minh Tuyết giật nảy người, mắt trợn trừng lên nhìn Nhiễm Khiết. Bàn tay siết chặt lấy điện thoại, như muốn ăn tươi nuốt sống người phía đối diện.

Mẫu áo này với số lượng cực hiếm, giá thành vô cùng đắt đỏ. Vương Minh Tuyết còn chưa kịp mua đã bán hết, vậy mà một cô hầu gái trong nhà họ Vương lại có thể sở hữu được nó?

“Em… em không biết nữa. Em chỉ nhìn thấy Tô Thư Uyển mặc qua một lần, quả thật rất giống. Còn việc… còn việc thiếu gia tặng cho cô ta thì đúng là sự thật.” Nhiễm Khiết làm ra vẻ sợ sệt.

Chỉ riêng việc Vương Gia Vỹ tặng quà cho người con gái khác đã khác đã đủ làm Vương Minh Tuyết phát điên lên rồi. Cô ta lập tức đứng dậy đi vào trong bếp tìm Tô Thư Uyển, giở giọng chất vấn:

“Áo khoác anh Gia Vỹ tặng cho cô đâu? Mang ra đây nhanh lên!”