“Gia Vỹ, sao anh lại tặng áo khoác cho Tô Thư Uyển?” Vương Minh Tuyết mò mẫm đeo chiếc bông tai vào lỗ tai mình, mắt vẫn không quên liếc nhìn người đàn ông đang ngồi phía đối diện.
Vương Gia Vỹ thong thả uống một cốc nước lọc, từ một câu nói đơn giản đã hiểu vì sao Vương Minh Tuyết lại nổi giận với Tô Thư Uyển. Đoán chứng việc mất bông tai chỉ là cái cớ cho cái tính hơn thua của cô ta mà thôi.
“Chỉ là một món đồ bỏ đi của Hàn Lĩnh, tùy tiện lấy đưa cho cô ta thôi.”
“Ý anh là sao?” Vương Minh Tuyết chăm chú nhìn hắn.
Vương Gia Vỹ đốt một điếu thuốc lá, rít sâu một hơi rồi nói:
“Vốn dĩ cậu ta mua cho bạn gái, nhưng lại bị đá. Cái áo kia cũng chẳng để làm gì, Hàn Lĩnh vứt lại ở đây, anh liền ném cho Tô Thư Uyển.”
Giải thích qua loa vài câu, không ngờ Vương Minh Tuyết tin là thật. Vương Gia Vỹ quá hiểu con người cô ta nên mới bịa ra lời nói dối này, chủ yếu để Tô Thư Uyển tránh được những rắc rối không cần thiết.
“Ra là vậy! Thế mà em cứ tưởng anh thích con nhỏ đó nên mới mua đồ tặng nó.”
Lời này cũng không bị Vương Gia Vỹ bác bỏ. Hắn chậc lưỡi, quệt qua đầu thuốc lá xuống chiếc gạt tàn trên bàn, cảm thấy Vương Minh Tuyết thật phiền phức liền tìm cách đuổi cô ta về.
“Trễ rồi, em mau về đi. Chú chắc không muốn em sang đây đâu nhỉ? Đừng có suốt ngày chọc giận ông ấy.”
“Anh Gia Vỹ, anh đuổi em về đó sao?” Vương Minh Tuyết vội đứng dậy kéo tay người đàn ông kia.
Hắn không nói gì, chỉ gọi quản gia Thẩm lên tiễn khách.
Việc có người bỏ thuốc vào trong ly rượu, Vương Gia Vỹ đã sai thư ký Trần đi điều tra cho rõ mọi chuyện. Tối hôm trước hắn uống không nhiều, cho nên mọi nghi vấn dồn hết vào ly rượu Vương Minh Tuyết đưa cho mình.
Vương Minh Tuyết thích hắn đã lâu, lại luôn có lối suy nghĩ bốc đồng, Vương Gia Vỹ không loại trừ khả năng cô ta đã bày ra chuyện đó hòng lên giường cùng hắn. Muốn gạo nấu thành cơm, ép hắn chịu trách nhiệm?
Tô Thư Uyển ra ngoài vườn hoa dọn cỏ, mãi đến giờ ăn cơm mới mò vào trong nhà. Cô chạm mặt Vương Gia Vỹ ngoài hành lang nhưng chỉ lướt qua hắn để trở về phòng.
Chiếc áo khoác còn ngâm trong chậu nước lạnh, Tô Thư Uyển tìm cách giặt sạch vết bẩn trên đó, nhưng cho dù là thử hết mọi cách học được trên mạng, hì hục trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ thì vết bẩn cũng chỉ phai ra được một ít, hoàn toàn không thể biến mất được.
Cô thở dài một cách bất lực, mười đầu ngón tay ngâm trong nước lạnh đã nhăn nheo hết cả lên. Nghe có vẻ nực cười nhưng thật sự Tô Thư Uyển đang cố làm sạch chiếc áo không chỉ vì tiếc của, mà còn vì sợ Vương Gia Vỹ biết được sẽ thấy buồn.
Ngửa cổ nhìn lên trần nhà một cách mệt mỏi, Tô Thư Uyển tự chế giễu bản thân mình. Có thể Vương Gia Vỹ lắm của nhiều tiền nên mới mua cho cô thứ này, chứ hắn làm gì để tâm đến ý nghĩa của món quà như Tô Thư Uyển vẫn đang suy diễn?
Người ta vừa mới bắt cô xin lỗi kẻ khác vì một việc cô không làm, bây giờ cô lại ở đây lo lắng cho cảm nhận của họ. Ngốc thật!
Cũng chỉ vì lần đầu tiên trong đời Tô Thư Uyển được tặng một món đồ quý giá như vậy, nên mới khó tránh cảm kích từ tận sâu đáy lòng.
Đã cố gắng hết sức vẫn không loại bỏ hoàn toàn vết bẩn, nhưng mà Tô Thư Uyển vẫn cẩn thận đem phơi nó ra, trân trọng chiếc áo khoác như lúc cô vừa nhận được.
Vương Gia Vỹ sau khi gặp Tô Thư Uyển ở ngoài hành lang, nội tâm càng trở nên khó chịu. Hắn nằm nhoài người ra chiếc ghế bành ở giữa căn phòng, đôi mắt u tối rơi vào khoảng không vô định.
Tối hôm qua dù bị kích thích bởi thuốc, nhưng cảm giác dây dưa trên cơ thể mềm mượt đó, Vương Gia Vỹ vẫn không tài nào quên được.
Cộc, cộc…
“Vào đi!” Giọng nói khàn khàn cất lên.
Nhiễm Khiết mang nước pha sẵn vào trong phòng cho Vương Gia Vỹ ngâm chân. Cô ta còn cố tình mặc một chiếc váy ngắn cũn cợn hòng câu dẫn hắn.
“Nhiễm Khiết, làm sao Minh Tuyết biết Tô Thư Uyển được tôi tặng áo khoác?”
“Tôi… không biết.” Cô ta ngập ngừng, gương mặt không dám ngước lên nhìn thẳng hắn.
“Không biết? Có thật sự là không biết?” Vương Gia Vỹ lặp đi lặp lại, âm điệu về sau cũng tăng lên dần.
Ngón tay Nhiễm Khiết bắt đầu run rẩy. Cô ta vừa định xoa bóp cổ chân cho Vương Gia Vỹ liền bị hắn đá nhẹ ra, không khỏi giật nảy mình mà ngã ngửa về sau.
“Tôi thật sự không biết. Chắc là Vương tiểu thư vô tình nhìn thấy rồi hỏi Tô Thư Uyển thôi.” Nhiễm Khiết cố nén sợ hãi đáp lại.
Người đàn ông kia không nhanh không chậm rút chân mình ra khỏi chậu nước, rồi lau vào thảm trải dưới sàn. Vương Gia Vỹ từ từ bước về phía Nhiễm Khiết, cô ta lại không biết mục đích của hắn, chỉ cố lùi chậm về phía sau.
Cho đến khi Vương Gia Vỹ bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, Nhiễm Khiết mới thôi không nhúc nhích nữa.
Đôi mắt ưng sắc híp sâu lại, Vương Gia Vỹ cúi xuống thấp dần, hơi thở chờn vờn khắp làn da mặt Nhiễm Khiết. Hắn chiếm lấy đôi môi đỏ mọng, điên cuồng hôn cô ta ngấu nghiến, tay còn lại giật bay hàng nút áo trên chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, ép cô ta nằm xuống dưới sàn.
Chỉ là chưa đầy mười mấy giây sau, hắn lại đẩy Nhiễm Khiết ra một cách thô bạo, không thương tiếc.
“Ra ngoài!”
Cô ta chưa kịp hiểu gì cả, cảm giác mừng sợ xen lẫn vào nhau, còn chưa kịp tận hưởng kích thích mà Vương Gia Vỹ mang đến đã bị hắn đẩy xuống hố sâu vạn trượng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Vương Gia Vỹ chê cô ta không đủ sức hút sao?
“Tôi bảo ra ngoài. Cô bị điếc?” Hắn nổi giận gắt lên.
Nhiễm Khiết không dám chậm trễ, cô ta mang theo nỗi sợ, túm chặt hai mảnh vải che chắn trước ngực rồi rời khỏi phòng.
Vương Gia Vỹ nghiến chặt răng nhìn về phía cánh cửa, đầu óc quay vòng chỉ biết thở dài thườn thượt.
“Quả nhiên không có được cảm giác giống như vậy!”