Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 38: Ngó lơ




Suốt ba ngày liên tiếp, thái độ của Vương Gia Vỹ đối với Tô Thư Uyển vô cùng khác lạ. Mặc dù hít thở chung một bầu không khí, nhưng trong mắt hắn, cô giống như không hề hiện hữu. Thậm chí có những lúc, Vương Gia Vỹ còn chán ghét cô ra mặt.

Trên bàn ăn bày biện vô số món ăn hấp dẫn. Vương Gia Vỹ cầm đũa gắp qua loa vài món rồi lấy khăn lau miệng. Hắn hơi nghiêng đầu về phía người hầu đang đứng gần đó, thong thả cất lời:

“Rót nước.”

Vừa hay vị trí của Tô Thư Uyển rất thuận lợi làm công việc này. Cô tiến về phía trước, rót nước rồi cẩn thận đưa cho hắn:

“Thiếu gia, nước của anh đây.”

“Đổ đi.” Hắn nói bằng chất giọng lạnh tanh, gương mặt lười biếng chẳng buồn ngước lên nhìn Tô Thư Uyển.

Cô cầm chắc ly nước trên tay, bối rối còn chưa biết phải làm gì. Vương Gia Vỹ lại bình thản nói tiếp:

“Nhiễm Liên, rót cho tôi ly nước khác.”

Bình thường, chuyện gì cũng có thể đến tay Tô Thư Uyển, bởi Vương Gia Vỹ thích như thế. Lắm lúc cô còn cảm thấy phiền toái vì bị hắn sai bảo làm hết việc này đến việc khác. Nhưng mấy ngày hôm nay, Vương Gia Vỹ còn chẳng gọi tên cô lấy một lần.

Chỉ là nghĩ kỹ một chút, đây cũng không phải chuyện xấu! Người đàn ông kia chẳng phải thứ tốt lành gì, dính vào chỉ tổ thêm phiền phức!

Vương Gia Vỹ dùng xong bữa sáng thì đến Vương thị. Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết ở dưới bếp rửa bát, nói chuyện cũng không quên nhắc đến Tô Thư Uyển.

“Chị xem thái độ của thiếu gia đối với cô ta đi. Đúng là đáng đời!”

“Chẳng phải đã từng nói với em rồi sao? Thiếu gia chơi chán tự nhiên sẽ buông bỏ.” Nhiễm Liên cười đắc ý.

Những lời này đều bị Tô Thư Uyển đứng ở đằng xa nghe thấy được, chỉ là cô không quan tâm lắm. Thở dài một cái cho qua, cô xắn tay áo ra ngoài vườn tưới hoa để còn kịp đến trường.

“Thư Uyển, một lát nữa để anh đưa em đi học.”

Mạc Thiên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Tô Thư Uyển. Cô khẽ giật mình, xoe mắt nhìn anh rồi nói:

“A, không cần đâu! Em đi xe buýt là được rồi.”

“Đừng khách sáo. Anh tiện đường đi làm thôi.” Mạc Thiên vừa nói vừa dùng ngón tay trỏ, quệt đi giọt nước còn đọng trên gò má người con gái đang đứng ngẩn ngơ trước mặt mình.

Đối với sự quan tâm của anh ta, Tô Thư Uyển chỉ có thể cảm kích, không thể nhận. Thân phân cách biệt hiện tại của họ, hoàn cảnh sống, mọi thứ không cho phép cô quá thân thiết với Mạc Thiên!

“Thật sự không cần đâu. Bình thường em ngồi xe buýt đã quen rồi.” Tô Thư Uyển lặp lại ý tứ của mình.

Không ngờ Mạc Thiên vẫn rất quyết tâm. Anh ta mỉm cười, tiếp tục nài nỉ:

“Chỉ một hôm nay thôi. Thư Uyển, để anh đưa em đến trường.”

Ngừng lại một chút, anh ta chậm rãi tiếp lời:

“Anh muốn dành thêm chút thời gian nói chuyện cùng em.”

Cuối cùng, cô đã vì sự nhiệt tình này của anh ta mà đồng ý.

Làm xong hết công việc của mình, Tô Thư Uyển đeo ba lô đi bộ ra gần trạm xe buýt. Mạc Thiên đã đậu xe sẵn ở đó để đón cô.

Chờ sau khi Tô Thư Uyển ngồi vào trong xe, anh ta chu đáo cài dây an toàn cho cô. Mạc Thiên cũng chẳng cần hỏi địa chỉ trường đại học Bắc Đại mà lái xe một mạch đi thẳng.

“Thư Uyển, chuyện hôm trước... cho anh xin lỗi!”

“Anh nói chuyện gì chứ?” Cô ngây người hỏi lại.

Hình như Mạc Thiên không làm gì có lỗi với cô cả.

“Là lần trước anh đứng ra chỉ trích Vương Minh Tuyết, cho nên Vương Gia Vỹ mới gây khó dễ với em.”

Tô Thư Uyển nhớ lại, lồng ngực bỗng nhói lên một nhịp. Nhưng mà chuyện này đâu liên quan đến Mạc Thiên? Anh ta không cần tự trách mình.

“Trước giờ Vương Gia Vỹ vẫn luôn độc đoán như vậy! Em nghĩ anh ta cũng không phải vì anh mà chèn ép em đâu. Hơn nữa Vương Minh Tuyết còn là em gái họ của anh ta, có bênh vực cũng là điều dễ hiểu.” Tô Thư Uyển từ từ phân tích.

Đợi đến đoạn đường gần trường, cô vội bảo người đàn ông kia dừng xe lại.

“Anh để em xuống đây là được rồi. Mạc Thiên, cảm ơn anh!”

Bước ra từ chiếc xe ô tô sang trọng, nhưng Tô Thư Uyển lại không biết có người đứng ở đằng xa, âm thầm dùng điện thoại chụp trộm mình.

Tô Thư Uyển đi vào trong trường, vừa đặt mông xuống ghế trên giảng đường là nghe thấy tiếng chuông bắt đầu tiết học.

Giảng viên say mê giảng dạy, cô vừa chăm chú lắng nghe, vừa cầm bút ghi lại những ý quan trọng.

Buổi trưa Tô Thư Uyển không về nhà mà xuống canteen trường ăn cơm cùng bạn học. Chiều nay cô không có tiết nên sau khi chợp mắt một lúc trong thư viện, cô đã sang câu lạc bộ để luyện tập tiết mục văn nghệ của mình.

“Cậu nói sao? Bạn học kia không thể tham dự phần trình diễn vào tối ngày mai ư?” Tô Thư Uyển sửng sốt trước thông tin vừa nhận được.

Vốn dĩ bài hát do cô thể hiện sẽ kết hợp với phần đánh đàn piano của một nam sinh khác. Hai người đã luyện tập cùng nhau suốt thời gian dài để phối hợp ăn ý, vậy mà đùng một cái, cậu bạn kia không thể tham dự.

“Ừ! Nhà của Tô Triết có việc đột xuất nên cậu ta đã lấy vé xe trở về quê rồi. Tớ nghe nói phải mất một tuần thì cậu ta mới quay lại thành phố.” Một bạn học ngồi đối diện Tô Thư Uyển giải thích.

Bên phía câu lạc bộ cũng vừa mới biết thông tin này, hiện đang nghĩ ra phương án khả thi nhất có thể. Một là cho Tô Thư Uyển hát đơn ca, như vậy sẽ làm kém đi phần hấp dẫn của tiết mục như trong dự tính ban đầu. Hai là tìm người thay thế cậu nam sinh kia, nhưng thời gian còn ngắn, chỉ sợ tìm được người chơi đàn piano kết hợp nhuần nhuyễn với Tô Thư Uyển cũng chẳng dễ dàng gì!