Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 39: Cựu sinh viên trường?




Đại học Bắc Đại tổ chức buổi tiệc giao lưu văn nghệ để chào mừng tân sinh viên của trường, chuyện này Tô Thư Uyển đã sớm nói với Vương Gia Vỹ từ lâu. Cô tỏ ý muốn tham gia buổi tiệc tối tại trường và đã được hắn chấp thuận.

Tối qua trước lúc đi ngủ, Tô Thư Uyển đã tìm hắn nhắc lại một lần. Vương Gia Vỹ vừa mở cửa phòng đã hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Thiếu gia, chuyện lần trước tôi nói với anh… Chẳng là ngày mai ở trường sẽ tổ chức bữa tiệc chào mừng tân sinh viên…”

“Biết rồi. Nói một lần là đủ, không cần nhắc đi nhắc lại như vậy đâu.”

Rầm!

Hắn nói xong thì đóng sầm cánh cửa lại. Tô Thư Uyển giật thót mình, vốn dĩ định thông báo lại với Vương Gia Vỹ một tiếng thôi, hắn cũng đâu cần tỏ thái độ khó chịu như vậy?

Thật sự ghét cô đến mức này sao? Tô Thư Uyển chép miệng đầy khó hiểu.



Sáng sớm, Mạc Thiên đã sang phòng tìm Tô Thư Uyển. Anh ta cầm theo một túi giấy màu trắng, bên trong đựng một chiếc váy hoa đến từ một thương hiệu thời trang cao cấp.

“Thư Uyển, cho em.”

“Không… em không thể nhận được.”

Ánh mắt Tô Thư Uyển lộ ra vẻ khó xử, sau khi nhìn thấy món đồ ở bên trong thì đẩy ngược lại cho Mạc Thiên. Lần trước anh ta tặng vài thứ linh tinh thì cô có thể nhận, còn bộ váy này ắt hẳn rất đắt tiền, cô không thể tùy tiện cầm lấy nó được.

“Vương Gia Vỹ tặng áo khoác thì em nhận? Còn đồ anh mua, em không cần sao?” Giọng nói của Mạc Thiên hơi trùng xuống.

“Không phải như vậy đâu. Chỉ là em…”

“Vậy thì em nhận đi. Không phải tối nay tham dự văn nghệ ở trường sao? Nếu em mặc bộ váy này, anh sẽ rất vui.” Anh ta ngắt ngang lời Tô Thư Uyển, rồi nắm tay cô đặt lên trên quai cầm của túi giấy, không cho cô có cơ hội từ chối.

Tô Thư Uyển lí nhí nói lời cảm ơn Mạc Thiên, sau đó đem chiếc váy kia trở về phòng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định mặc thử. Nhìn vào trong gương trong phòng tắm, cô mỉm cười, quả thật vừa vặn đến bất ngờ.

Dáng váy ôm sát cơ thể Tô Thư Uyển, phần thân dưới của váy có độ xòe vừa phải, càng làm tôn lên vòng eo con kiến thon gọn. Tay áo hơi phồng, có thể kéo xuống để lộ đôi vai trần, giúp cô khoe trọn bờ vai mảnh mai, quyến rũ.

Đặc biệt, Mạc Thiên còn chu đáo giặt ủi váy từ trước cho Tô Thư Uyển.

Tô Thư Uyển cởi váy ra, gấp gọn bỏ vào trong ba lô, chuẩn bị quần áo để đến trường. Sáng nay cô có học hai tiết Ngoại ngữ, buổi chiều thì lên câu lạc bộ duyệt lại tiết mục văn nghệ cho sự kiện quan trọng vào tối nay.

Giờ ăn trưa ở canteen đông như kiến cỏ, Tô Thư Uyển mãi mới tìm được một chỗ ngồi cùng những người bạn của mình.

“Này, từ nãy đến giờ cứ thấy cậu bạn kia nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có quen người ta không?”

“Hả? Không có quen…” Tô Thư Uyển nhỏ giọng đáp lại.

Bởi vì trong canteen quá đông, nên cô cũng chẳng biết có phải người ta đang nhìn mình không nữa? Chỉ là ở bàn ăn phía đối diện, một nam sinh viên luôn nhìn trực diện về hướng Tô Thư Uyển đang ngồi. Nếu bị phát giác, cậu ta sẽ cúi mặt xuống hoặc nhìn lơ đi chỗ khác.

“Thôi mặc kệ! Chưa chắc người ta đã nhìn tớ mà.” Cô nói với bạn của mình.

Tập trung ăn hết bữa trưa, đến chiều, Tô Thư Uyển lại lên câu lạc bộ để tổng duyệt cho tiết mục văn nghệ.

“Thư Uyển, đã tìm được người chơi đàn piano, kết hợp với em trong tiết mục hát tối nay rồi.” Cô chủ nhiệm câu lạc bộ bước vào thông báo.

Tô Thư Uyển vui mừng ra mặt, cô hỏi:

“Là ai vậy cô?”

Nếu đã trình diễn cùng nhau, liệu có phải họ nên gặp mặt trao đổi một chút, tập dượt trước khi bắt đầu buổi lễ vào tối nay?

“Bí mật!” Cô ấy đưa ngón trỏ lên miệng, làm ra vẻ thần bí.

Trước vẻ ngơ ngác của tất cả mọi người, cô ấy nói thêm:

“Các em, nhất là Thư Uyển đó, đừng quá lo lắng! Kỹ năng đánh đàn piano của cậu thanh niên này không thể chê vào đâu được. Tôi đã trao đổi qua với cậu ấy về nội dung phần biểu diễn rồi, rất ổn. Lý do không muốn xuất hiện trước ở đây vì muốn dành bất ngờ trước mọi người thôi.”

Nếu cô chủ nhiệm câu lạc bộ đã tin tưởng người kia như vậy, Tô Thư Uyển cũng không có gì để bàn cãi. Ngẫm một lúc, cô hỏi:

“Người đó… cũng là sinh viên trường mình ạ?”

“Phải! Là cựu sinh viên trường.”

Cô ấy đến chỉ để thông báo rồi rời đi. Mọi người trong câu lạc bộ bắt đầu tổng duyệt các tiết mục, nhìn sơ thì có phần hát, múa và cả nhảy hiện đại.

Gần năm giờ chiều, họ đặt gà rán ăn để lót dạ. Từ ngày đi học, Tô Thư Uyển không chỉ được Vương Gia Vỹ đóng tiền học phí mà còn cho cả tiền tiêu vặt. Số tiền này hắn nói sẽ tính vào tiền lương sau này cô làm việc ở Vương thị, cho nên cô đã không từ chối.

Tổng duyệt hoàn tất, mọi người bắt đầu trang điểm, thay đồ trình diễn rồi di chuyển ra khu vực sân khấu.

Sân trường đại học Bắc Đại được thắp sáng bằng những dải đến với đầy đủ màu sắc. Mở đầu cho buổi lễ là bài phát biểu chào đón tân sinh viên của thầy hiệu trưởng, sau đó thấy nhường lại sân khấu ngoài trời cho mọi người giao lưu văn nghệ.

Dẫn chương trình đọc đến tiết mục của Tô Thư Uyển, cô cầm chắc micro trong tay, từ trong phía cánh gà bước ra với hàng loạt tràng vỗ tay từ tất cả mọi người.

Đèn trên sân khấu được tắt hết, cho đến giai điệu du dương, trầm bổng của tiếng đàn piano từ từ cất lên mới sáng vụt trở lại. Gương mặt của người thanh niên đang nhịp nhàng vuốt ve từng phím đàn dần lộ ra, trước sự hò hét của tất cả sinh viên ngồi bên dưới.

“Mạc Thiên, Mạc Thiên, Mạc Thiên…”

Mạc Thiên? Anh ta là cựu sinh viên trường đại học Bắc Đại sao?

Không chỉ họ, mà ngay cả Tô Thư Uyển cũng sửng sốt, không thể thốt nên lời.