Mấy ngày nay Tô Thư Uyển cứ suy nghĩ đến lời Vương Gia Vỹ đã nói với mình, cô bứt rứt không yên, làm chuyện gì cũng không thể tập trung được.
Bây giờ Vương Gia Vỹ không phớt lờ Tô Thư Uyển nữa, mà đến lượt cô tránh mặt hắn. Mạc Thiên cũng nhận ra sự bất thường của cô, anh ta gặng hỏi về cuộc trò chuyện giữa cô và Vương Gia Vỹ, nhưng có hỏi bao nhiêu lần cũng vô dụng.
“Mạc Thiên, chuyện đó không liên quan đến anh đâu.”
“Thư Uyển à, nếu hắn ta bắt nạt em, nói với anh, anh sẽ đứng ra bảo vệ cho em.”
“Anh nghĩ mình có ngang tàn bằng Vương Gia Vỹ không?” Tô Thư Uyển thở dài đầy bất lực. Về căn bản, Mạc Thiên không thể đấu lại người đàn ông đó!
Sáng nay Tô Thư Uyển không có tiết trên trường, cho nên cô đảm nhận việc lau dọn cửa kính ở dưới tầng trệt. Vừa mới làm xong, cô lại được quản gia Thẩm sai đi pha trà hoa cúc cho Vương phu nhân.
Bên ngoài phòng khách, Châu Viên Cầm đang ngồi xem tin tức của bản tin Kinh Tế. Bình trà được mang lên, Tô Thư Uyển cẩn thận rót ra tách sứ cho bà, rồi lui về phía sau, đứng nghiêm chỉnh và chắp hai tay trước bụng.
Vương phu nhân thổi nhẹ tách trà cho bớt nóng. Bà cầm nó trên tay, vừa mới nhấp một ngụm trà đã lập tức hạ xuống bàn, cặp chân mày hình lá liễu chau lại đầy khó chịu.
“Trà này là cô pha?” Bà hỏi Tô Thư Uyển.
Cô đang nghĩ ngợi điều gì đó, mất một lúc mới sực tỉnh, vội vàng đáp lời:
“Vâng ạ!”
Thái độ thiếu tập trung cộng thêm sự chểnh mảng trong công việc của Tô Thư Uyển khiến Châu Viên Cầm không mấy hài lòng. Bà gọi quản gia Thẩm lên, tỏ ra bực bội.
“Bà không dặn người hầu rằng tôi rất ghét cho cam thảo vào trong trà sao?”
“Tôi đã dặn cô ấy rồi. Tô Thư Uyển, đầu óc cô đã để đi đâu vậy?” Quản gia Thẩm quay sang khiển trách.
Lúc Tô Thư Uyển mới bước chân vào Vương gia, bà còn nói vài lưu ý về thói quen của Châu Viên Cầm và Vương Gia Vỹ để cô ghi chép lại, trong đó có cả việc Châu Viên Cầm không thích cho cam thảo vào trà hoa cúc. Và vừa nãy, lúc Tô Thư Uyển đi pha trà, Thẩm Hoa còn sợ cô quên nên nhắc lại đến hai lần.
Thật không ngờ, cô vẫn lơ đễnh mà cho vào!
“Tôi… xin lỗi Vương phu nhân. Xin lỗi quản gia Thẩm, để tôi đi pha một bình trà mới.”
“Thôi khỏi đi. Cô nghĩ tôi còn tâm trạng để uống trà sao?” Vương phu nhân dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực vô cùng bực dọc.
Đúng lúc Mạc Thiên chứng kiến sự việc, anh ta đang định đi ra ngoài thì lại vòng sang chỗ Vương phu nhân ngồi, rót một ly nước lọc để uống.
“Chẳng phải chỉ là một lỗi nhỏ thôi sao? Vương phu nhân đâu cần nặng lời như vậy.”
“Nặng lời? Tôi chưa phạt cô ta đã là may mắn lắm rồi.”
Tâm tình đang không được vui, nghe thêm mấy lời này của Mạc Thiên càng khiến bà thêm bực mình. Châu Viên Cầm đang nghĩ chàng thanh niên kia đang muốn ra oai với ai đây? Định chứng tỏ mình là chủ nhân thật sự của ngôi biệt thự này đấy ư?
Thẩm Hoa thấy tình hình không ổn, vội kéo áo Tô Thư Uyển, liền nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xuống dưới nhà làm việc đi.”
Bà cùng Tô Thư Uyển đi khỏi, Mạc Thiên còn có việc phải ra ngoài. Nhưng trước khi anh ta rời đi, Vương phu nhân đã cẩn thận nhắc nhở rằng:
“Đừng nghĩ một bước có thể lên mây. Cậu tốt nhất nên biết thân biết phận của mình một chút, có cố gắng giành lấy những thứ vốn không thuộc về mình thì cũng chỉ vô ích thôi.”
Mạc Thiên khựng chân nghe hết câu nói này. Anh ta không thèm ngoảnh đầu quay lại, nhưng sau khi ra đến xe ô tô của mình, bàn tay bỗng siết chặt thành nắm đấm.
Con người ta khi bị xem thường sẽ có động lực để cố gắng hơn gấp trăm, ngàn lần. Mạc Thiên vẫn đang chờ một ngày anh ta chuyển mình, khiến cho hai mẹ con Vương Gia Vỹ phải nể phục.
Chiều nay Tô Thư Uyển lên trường, thật không ngờ nhận được thông tin đã điều tra ra người đăng bài bôi nhọ cô trên mạng xã hội. Người này đúng thực là sinh viên trong trường, hiện tại bài đăng đã được gỡ bỏ, còn anh ta thì bị nhà trường kỷ luật, buộc phải thôi học.
Có một điều Tô Thư Uyển vô cùng thắc mắc là cô không hề quen biết sinh viên kia. Anh ta còn đang học năm cuối, thành tích học tập cũng không đến nỗi nào. Tiền đồ rộng mở trước mắt, sao lại làm điều hồ đồ như vậy?
Cô đã thử tìm gặp riêng anh ta để hỏi cho ra lẽ, nhưng người kia chỉ giữ im lặng không nói gì.
…
Trong một con hẻm nhỏ gần trường đại học Bắc Đại, một chàng thanh niên kéo theo một cô gái, ấn mạnh cô ta vào một góc tường.
“Mỹ Lệ, anh không ngờ em lại làm ra những chuyện như vậy. Em lôi kéo bạn anh bôi nhọ người khác, giờ cậu ấy bị đuổi học rồi kìa.”
“Em muốn mọi chuyện bị bại lộ chắc? Nhưng ngay từ đầu bạn của anh đã nhận tiền rồi, việc xui rủi anh ta phải tự chịu lấy.”
“Em…” Người đàn ông kia tức giận định đánh Tô Mỹ Lệ. Nhưng nghĩ thấy không đáng, cậu ta đã dừng lại, buông nắm đấm xuống.
Vốn dĩ, Tô Mỹ Lệ mới là chủ mưu đăng bài để khiến Tô Thư Uyển phải xấu hổ mà nghỉ học. Cô ta lợi dụng bạn trai mình, lợi dụng cả bạn thân cậu ta để thực hiện ý đồ của mình.
Giờ đây sự việc bại lộ, Tô Mỹ Lệ muốn phủi bỏ mọi trách nhiệm. Mà chàng thanh niên bị nhà trường kỷ luật kia trước đây đã nhận tiền của cô ta để chụp ảnh và đăng bài, cộng thêm không muốn liên lụy đến bạn của mình nên mới nhận hết trách nhiệm.
Bạn trai của Tô Mỹ Lệ không còn lời nào để nói. Từ khi hai người quen nhau, chàng thanh niên này đã biết cô ta có chút ngang ngược, trẻ con nhưng cậu ta vẫn sẵn sàng bỏ qua những khuyết điểm này mà tiến tới yêu đương. Còn chuyện lần này, thật quá sức tưởng tượng rồi.
“Tô Mỹ Lệ, chúng ta chia tay đi. Anh thật sự không ngờ em có thể thản nhiên như vậy. Anh nghĩ chúng ta không hợp, vì vậy dừng lại đi.”
“Anh… anh nói cái gì?”
“Chia tay đi.” Dứt lời, chàng thanh niên này quay lưng bỏ đi, mặc cho Tô Mỹ Lệ gào thét đến mức nào cũng không hề đứng lại.