Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 45: Ấm ức




Mỗi năm cứ đến độ mấy tháng gần Tết, quản gia Thẩm sẽ trích ra một khoản tiền từ túi riêng của mình, phát hồng bao cho những người hầu sống ở trong dinh thự.

Tô Thư Uyển cũng có phần. Cô dùng số tiền này mua cho mình một chiếc áo khoác mới. Tuy rằng không thể sánh được với chiếc áo mà Vương Gia Vỹ tặng trước đó, nhưng có thì vẫn tốt hơn. Mùa đông mỗi lúc một lạnh, Tô Thư Uyển không thể ngược đãi bản thân mình thêm được.

Cô mặc chiếc áo khoác mới đến khoe với Thẩm Hoa, nhân tiện cảm ơn bà. Bà ấy bề ngoài trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại là người sống rất có tình nghĩa. Thành thật mà nói, những gì quản gia Thẩm đã làm cho Tô Thư Uyển, nếu đem so sánh với những người được gọi là máu mủ ruột thịt kia thì còn tốt hơn gấp vạn lần.

Trời nhá nhem tối, Tô Thư Uyển tranh thủ ra ngoài vườn hoa, đem đống dụng cụ làm vườn cất vào trong nhà kho. Chăm chỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng làm xong.

Sau khi cẩn thận đóng cửa nhà kho lại, cô xoay người đi vào trong nhà.

Cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô bay xào xạc dưới chân Tô Thư Uyển. Cô khẽ rùng mình, thổi phù phù một hơi vào hai lòng bàn tay rồi cho vào trong túi áo khoác.

“Tô Thư Uyển.”

Vương Gia Vỹ từ phía đối diện đi tới, cô ngước mặt lên nhìn hắn. Khoảnh khắc hắn dừng lại, giữa hai người chỉ cách nhau vài bước chân nhỏ.

Tô Thư Uyển giật mình, xoay người trốn tránh. Chỉ là cô vừa nhấc bàn chân khỏi mặt đất, đã bị người đàn ông kia kéo lại, ngã nhào vào ngực hắn.

“Muốn chạy?”

“Thiếu gia, anh buông tôi ra đi.”

Cơ thể nhỏ bé sau lớp áo dài khẽ run lên, Tô Thư Uyển dùng sức đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn siết lấy bằng một cái ôm thật chặt.

Vương Gia Vỹ bế thốc cô lên, ngang nhiên để cô ngồi lên bệ tường. Một loạt động tác của hắn diễn ra vô cùng nhanh chóng, khiến cho Tô Thư Uyển không kịp thích nghi nổi. Cô suýt chúi đầu về phía trước, may thay hắn kịp đỡ cô lại.

“Anh có gì thì nói nhanh đi. Bên ngoài này trời lạnh lắm.”

Biết rõ không thể chống đối lại hắn, Tô Thư Uyển lựa chọn khuất phục. Vương Gia Vỹ nói xong rồi sẽ để cô đi, Tô Thư Uyển tin là như vậy.

“Em né tránh tôi?” Vương Gia Vỹ vẫn xưng hô em – tôi, thật làm cho cô sởn gai ốc.

“Thiếu gia, anh nghĩ nhiều rồi.” Cô mệt mỏi đáp lại.

“Về sau khi nói chuyện với tôi em gọi thẳng tên đi.” Dứt câu, hắn ép Tô Thư Uyển dựa lưng vào góc cột ở phía sau, bàn tay giữ chặt lấy bả vai, không cho cô động đậy.

Từng đợt gió lạnh ùa đến, Tô Thư Uyển bất mãn chau mày. Mấy đầu ngón tay của cô đỏ ửng cả lên, rét đến nổi phải bấu chặt vào phần gấu áo, cầm cự.

“Vương Gia Vỹ, anh có thể để tôi vào trong nhà được chưa?”

“Nói tôi biết, vì sao không mặc chiếc áo khoác mà tôi tặng?” Vương Gia Vỹ bỏ qua câu hỏi của Tô Thư Uyển, trực tiếp thay đổi chủ đề.

Tự nhiên hắn nhắc đến món đồ tặng cho cô, Tô Thư Uyển hơi ngẩn người ra. Chiếc áo đó lần trước bị Vương Minh Tuyết đổ nước cam làm bẩn, cô giặt xong đã gấp cẩn thận và cất gọn vào trong tủ quần áo rồi.

Về phần Vương Gia Vỹ, những ngày đầu khi nhìn thấy Tô Thư Uyển mặc áo khoác mình tặng thì rất vui vẻ. Nhưng dạo gần đây cô lại không thèm động đến nó nữa, hôm nay còn mua áo khoác mới, hắn biết được thì vô cùng khó chịu.

“Tôi không thích.” Tô Thư Uyển chột dạ đáp vội một câu.

Nhưng rồi cảm thấy lời này có chút khó nghe, cô liền nói chêm vào:

“Dù sao tôi cũng không thể mặc mãi một chiếc áo khoác được.”

Chỉ là Vương Gia Vỹ, hắn đâu quan tâm đến câu nói đằng sau? Cái hắn quan tâm là ba chữ “tôi không thích” kia kìa!

“Vậy em thích cái gì? Quần áo mà Mạc Thiên tặng sao? Mấy hôm trước tôi đã nói gì với em, còn nhớ kỹ chứ? Hay là muốn tôi nhắc lại một lần nữa?” Hắn bắt đầu chất vấn cô gái trước mặt.

Vương Gia Vỹ thở hắt một hơi, dùng tay giật mạnh khóa kéo, đem chiếc áo khoác lôi tuột ra ngoài, ném ném xuống nền cỏ dưới chân mình.

Gió lạnh luồn sâu vào trong cổ áo thun mỏng, tiếp xúc trực tiếp với da thịt. Hai cánh vai của Tô Thư Uyển bắt đầu run lên lẩy bẩy, cô liều mình đẩy Vương Gia Vỹ ra, muốn trèo xuống khỏi bệ tường liền bị hai bàn tay to lớn của hắn kìm kẹp, ấn mạnh vào vị trí ban đầu.

Tô Thư Uyển nhìn xuống chiếc áo khoác vừa bị Vương Gia Vỹ ném đi, đôi mắt đỏ hoe ngập nước. Lồng ngực cô nhói lên một nhịp, chua xót trào dâng khắp tấm thân nhỏ bé.

Giữa tiết trời đông giá rét, nước mắt nóng hổi lăn tràn trên hai gò má Tô Thư Uyển. Cô mím chặt môi mình, ngăn không cho tiếng nấc thoát ra từ trong cuống họng.

Nhắm chặt đôi mắt ép cho hai dòng nước chảy ra hết, Tô Thư Uyển nghẹn ngào nói:

“Chiếc áo khoác đó lần trước bị Minh Tuyết đổ nước cam vào… làm bẩn mất rồi…”

Cô hất mạnh cánh tay Vương Gia Vỹ, mau chóng chùi đi nước mắt lấm lem trên gương mặt. Ấm ức và tổn thương chồng chéo lên nhau, Tô Thư Uyển òa lên khóc nức nở.

“Tôi đã thử qua bao nhiêu cách rồi nhưng không sạch. Anh nói xem tôi phải làm sao đây… hức… hức… Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi…”

“Ưm…”

Vương Gia Vỹ bất ngờ ôm chầm lấy Tô Thư Uyển, gương mặt cúi thấp phủ lên môi cô một nụ hôn thật mềm. Không điên cuồng như những lần trước, lần này, hắn lại dịu dàng với cô từng chút một.

Cái ôm của Vương Gia Vỹ thật sự rất ấm, Tô Thư Uyển không có cách nào đẩy ra được. Cho đến khi rời khỏi làn môi mỏng, hắn vẫn ôm lấy cô thật chặt.

Tô Thư Uyển cọ mũi vào áo hắn, nước mắt tèm lem dính đầy cả một khoảng ngực lớn. Vương Gia Vỹ vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của người con gái đang ôm trong lòng, giọng nói trầm trầm, êm tai như muốn dỗ dành.

“Tôi cũng đâu trách em? Chỉ là chiếc áo khoác kia không đủ ấm, đừng mặc nữa, ngày mai tôi mua cho em cái mới.”

“Nín đi! Ngoài này trời lạnh, đi vào trong nhà thôi.”

Vương Gia Vỹ từ từ buông Tô Thư Uyển ra, động tác ân cần quệt đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mi ẩm ướt. Cúi xuống nhặt chiếc áo khoác ở dưới đất, trước khi trả cho cô, Vương Gia Vỹ còn lấy tay phủi cho thật sạch.