Trở về phòng riêng của mình, Vương Gia Vỹ nằm dài trên chiếc giường lớn. Hắn nhớ đến biểu hiện ấm ức và gương mặt lấm lem nước mắt của Tô Thư Uyển, cảm xúc trong lòng bỗng trở nên phức tạp.
Buổi sáng ngày hôm sau, hắn vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tô Thư Uyển đang lau dọn lối đi hành lang trên tầng hai. Cô đang chăm chú làm việc nên không để ý Vương Gia Vỹ, cho đến khi bông lau nhà chạm vào mũi chân người đàn ông kia, Tô Thư Uyển mới thẫn thờ ngước lên nhìn hắn.
Cô bước sang bên trái một bước, muốn tiếp tục làm công việc của mình. Nào ngờ, Vương Gia Vỹ lại cố tình đứng chắn ngay trước mặt.
Tô Thư Uyển lại bước sang phải để tránh hắn, nhưng mà Vương Gia Vỹ đâu có để cô được như ý nguyện? Hành động này lặp đi lặp lại tận mấy lần, cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa đành phải lên tiếng:
“Thiếu gia, phiền anh đứng tránh sang một bên, tôi còn phải dọn dẹp.”
Lời này chẳng hề có tác dụng. Vương Gia Vỹ ngang nhiên bước đến, giành lấy cây lau nhà từ trong tay Tô Thư Uyển, dựng vào bức tường ở ngay bên cạnh mình.
“Mới sáng sớm đã khó ở như vậy rồi?”
Tô Thư Uyển đè nén hơi thở, còn không phải vì hắn làm cô bực mình sao?
“Anh lại có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Không!”
Vương Gia Vỹ đáp ngắn gọn. Sau đó, hắn giơ tay lên trước mặt Tô Thư Uyển, dùng ngón tay cái lau nhẹ vết ghèn đang dính trên khóe mắt cô.
“Mèo con, sáng nay em chưa rửa mặt sao?”
Nghe vậy, Tô Thư Uyển ho lên sù sụ. Cái gì mà mèo con? Cách xưng hô này còn khiến cô cảm lạnh hơn gió thổi ngoài trời nữa.
“Đã rửa rồi!”
Tô Thư Uyển dùng ánh mắt chẳng mấy thân thiện để nhìn hắn, ngay sau đó xoay người bỏ chạy. Vương Gia Vỹ bật cười thành tiếng, tay đút sâu vào túi quần rồi thong thả đi xuống dưới lầu.
Hắn mặc quần áo chuẩn bị đến Vương thị. Những việc trước kia cần người hầu như thắt cà vạt hay mang giày thì dạo gần đây, Vương Gia Vỹ đều tự mình làm.
…
“Thư Uyển, hôm nay lịch học của em thế nào?” Mạc Thiên đứng đợi trước cửa phòng Tô Thư Uyển, chỉ đợi cô xuất hiện liền bước đến hỏi thăm.
“Sáng nay em có tiết học trên giảng đường, buổi chiều thì định xuống thư viện ôn bài cùng bạn.” Cô thành thật trả lời.
Mạc Thiên đưa ra lời đề nghị:
“Vậy trưa nay anh đến đón em, chúng ta đi ăn trưa nhé? Dùng bữa xong anh sẽ chở em quay về trường.”
Tô Thư Uyển nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp từ chối anh ta:
“Xin lỗi anh, em đã có hẹn ăn trưa với bạn mất rồi.”
Nếu như Mạc Thiên còn đến trường tìm cô, chắc chắn sẽ tạo ra không ít lời đồn. Chuyện lần trước mới vừa lắng xuống, Tô Thư Uyển không muốn chuốc thêm phiền phức nữa.
“Đúng đó, cô ấy có hẹn đi ăn trưa với tôi rồi.”
Vương Gia Vỹ từ đâu đi tới, chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai người. Hắn định choàng tay qua vai Tô Thư Uyển, may mà cô đứng nhích sang một bên mới tránh được.
“Ai có hẹn với anh chứ?”
“Tối qua chẳng phải em đã hứa rồi sao? Đứng quên nhanh thế chứ!” Hắn nhếch môi, giọng nói mập mờ.
Mặc kệ gương mặt cứng đờ của Mạc Thiên, Vương Gia Vỹ nghênh ngang cầm cặp táp đi ra ngoài gara để xe. Tô Thư Uyển biết hắn cố tình nói như vậy để chọc tức người đàn ông kia, nhưng cũng chẳng buồn giải thích.
Mạc Thiên thấy Tô Thư Uyển không nói gì thì thất vọng quay lưng bỏ đi.
Vương Gia Vỹ đến công ty, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhận được tin Vương Minh Tuyết đang ngồi trong phòng làm việc chờ hắn.
“Phiền toái thật!” Hắn lầm bầm trong miệng.
Đẩy cửa đi vào phòng làm việc, Vương Gia Vỹ thở mạnh một hơi, từ từ bước đến gần cô gái kia.
Hắn chưa kịp mở miệng thì Vương Minh Tuyết đã đứng dậy chào hỏi:
“Anh Gia Vỹ, buổi sáng tốt lành!”
Mới sáng ra đã gặp phải cô ta, làm sao tốt lành nỗi?
“Em đến tận công ty tìm anh làm gì?”
“Em đến gặp ba, nhân tiện ghé sang thăm anh thôi. Gia Vỹ, người ta có đem bánh tự làm đến cho anh nè.” Vương Minh Tuyết chỉ vào hộp quy nướng thơm nức mũi ở trên bàn.
Vừa nhìn Vương Gia Vỹ đã biết không phải Vương Minh Tuyết làm. Một cô tiểu thư chân tay vụng về, đụng đâu hỏng đó, hơn nữa chưa từng động đến việc bếp núc như cô ta, làm sao có thể tự tay nặn ra những chiếc bánh quy xinh xắn như vậy?
Hắn không vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói:
“Cảm ơn em. Cứ để đó đi, một lát nữa anh sẽ ăn.”
“Vâng. Anh nhớ ăn hết nhé!”
Ngồi xuống ghế sofa đối diện với Vương Minh Tuyết, hắn nhớ đến bộ dạng ấm ức của Tô Thư Uyển khi khóc lóc với mình. Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, mi tâm hơi nhíu lại.
Có phải hắn nên làm gì đó để trút giận thay cho Tô Thư Uyển không?
Vương Gia Vỹ mở ngăn kéo nhỏ ngay dưới mặt bàn, lấy ra hai viên bi sắt, rồi vân vê chúng trong lòng bàn tay, tỏ ra hứng thú.
Lạch cạch, lạch cạch…
Hai viên bi rơi xuống sàn, không phải là vô ý mà chính Vương Gia Vỹ cố tình làm như thế. Vương Minh Tuyết đang còn ngây thơ chưa kịp hiểu chuyện gì, thì hắn nói:
“Rơi mất rồi. Minh Tuyết, em tìm giúp anh đi!”
“Hả? Em à?”
“Ừ.” Vương Gia Vỹ thản nhiên đáp lại.
Hắn giả vờ cúi xuống tìm, Vương Minh Tuyết thấy vậy cũng nhiệt tình giúp đỡ. Cô ta chẳng màng đến ý tứ, quỳ hẳn xuống mặt sàn bằng gỗ, cúi thấp đầu nhìn vào gầm ghế ngồi để tìm hai viên bi sắt.
“Ở đâu nhỉ?”
“A, Gia Vỹ, ở bên kia, em nhìn thấy rồi.” Vương Minh Tuyết vui mừng reo lên, mặc kệ bụi bẩn trên sàn bởi vì gót giày đạp qua, lúi húi bò xuống gầm bàn.
“Minh Tuyết, con đang làm gì thế? Mau đứng dậy.”
Giọng nói phát ra từ phía cửa phòng. Bởi vì khi nãy Vương Gia Vỹ không đóng cửa nên người đàn ông kia đã đi thẳng vào.
Vương Cẩn mau chóng kéo con gái của mình đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng trông rất khó coi. Kỳ thực đứa con gái nuôi này làm ông quá mất mặt!
Ông ta nghe nói Vương Minh Tuyết đến công ty tìm mình, nhưng lại chạy đến phòng làm việc của Vương Gia Vỹ, nên mới sang đây tìm.
Không ngờ lại được chứng kiến bộ dạng chẳng ra thế thống gì của cô ta. Có tiểu thư đài các nào lại bò xuống dưới sàn trước mặt một tên đàn ông không chứ?
Nếu như có nhân viên trong công ty nhìn thấy sẽ thế nào?
“Ba, ba đến rồi à?” Vương Minh Tuyết hớn hở ôm lấy tay ông ta, càng khiến Vương Cẩn thêm tức tối.
Cô ta cũng không quên đưa món đồ vừa nhặt ra từ trong gầm bàn đưa cho Vương Gia Vỹ. Hắn nhận lấy, cười nói:
“Cảm ơn em nhé! Chú à, cháu còn có việc phải xử lý, chú dẫn Minh Tuyết về phòng làm việc của mình đi.”
“Gia Vỹ, em còn chưa nói chuyện với anh mà.” Vương Minh Tuyết vẫn còn muốn ở lại chơi với hắn.
Cô ta lập tức bị Vương Cẩn kéo đi, miệng còn không quên càu nhàu:
“Mau đi ra ngoài với ta. Minh Tuyết, Vương thị là chỗ làm việc, lần sau con đừng tùy ý đến đây nữa.”
Đuổi được mớ phiền phức, Vương Gia Vỹ quay trở lại bàn, bắt đầu xử lý công việc.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ trưa. Hắn nhìn đồng hồ, gấp vội tệp hồ sơ trên bàn, lấy áo khoác rồi đi thẳng xuống hầm đỗ xe.
Lái xe tầm hai mươi phút, Vương Gia Vỹ dừng lại trước cổng sau ở trường đại học Bắc Đại.
Hắn lấy điện thoại ra gọi vào số di động của Tô Thư Uyển.
“Tan học chưa?”
Cô ừ nhẹ một tiếng. Còn chưa nói thêm điều gì thì Vương Gia Vỹ đã lên tiếng:
“Cổng sau, cho em mười lăm phút đồng hồ. Bằng không, tôi để tôi vào trong đó, có lục tung cái trường cũng nhất định tìm được em.”