Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 48: Rốt cuộc là sợ hãi hay rung động?




Tô Thư Uyển im lặng không đáp, mi mắt rũ xuống nhìn hai bàn tay đang vân vê vào nhau. Không thể phủ nhận, cô đã bị lời nói của Vương Gia Vỹ làm cho xao động.

Nhưng hắn định làm gì nữa đây? Yêu đương cùng cô? Chuyện hoang đường như thế mà hắn cũng nghĩ ra được.

Trước đây, Tô Thư Uyển đã từng cho rằng bản thân mình rất ghét Vương Gia Vỹ. Bởi vì cô ghét cái bản tính cao ngạo của hắn, ghét cả cách người đàn ông này dùng quyền lực để chèn ép người khác phục, bắt họ phục tùng theo ý muốn của mình, rồi đùa bỡn, khinh miệt họ. Nhưng mà có những lúc, Vương Gia Vỹ lại làm ra những hành động quan tâm rất đỗi ngọt ngào, bất giác làm cho trái tim Tô Thư Uyển rung rinh không thể kiểm soát được.

Hai bàn tay Tô Thư Uyển tách ra, siết nhẹ thành nắm đấm. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Vương Gia Vỹ, mi mắt không chớp mà chậm rãi cất lời:

“Vương Gia Vỹ, cuộc sống của tôi đã đủ khổ sở lắm rồi, anh buông tha cho tôi đi được không?”

“Tôi đã làm gì em? Hay là trong mắt em, tôi tệ đến mức không phải loại người có thể yêu đương được?” Giọng hắn trầm đục, vầng trán đã nhăn nhíu lại.

Tô Thư Uyển khẽ lắc đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở để hắn không nghe thấy tiếng tim đập loạn trong lồng ngực cô lúc này.

Ngay đến bản thân cô cũng không hiểu rõ mình nữa. Cảm xúc hiện tại của cô là thế nào? Rốt cuộc là sợ hãi hay rung động?

“Chưa bàn đến tình cảm của tôi đối với anh thế nào. Chỉ cần nhìn vào thân phận chủ tớ ở thời điểm hiện tại, anh cảm thấy chúng ta thích hợp để yêu đương sao?”

Người khác nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào? Xem chừng những tin đồn trước đây sẽ biến thành sự thật, rằng Tô Thư Uyển quyến rũ thiếu gia nhà giàu để câu tiền, trục lợi.

Vương Gia Vỹ vẫn đang nhìn cô, ánh mắt ngập tràn dò xét. Hắn định hé môi nói gì đó thì Tô Thư Uyển đã tiếp lời:

“Vương phu nhân sẽ nghĩ thế nào? Bà ấy chấp nhận để anh qua lại với một kẻ thấp hèn như tôi ư? Còn anh, vì sao lại muốn yêu đương cùng tôi? Thú thật thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào cho hợp lý cả.” Cô nâng khóe môi, cười nhàn nhạt.

Bình yên là hai chữ Tô Thư Uyển cần nhất vào lúc này. Dù cho cô đã từng mưu cầu hạnh phúc, từng mong những người xung quanh có thể quan tâm, đối xử tốt với mình. Chỉ là Vương Gia Vỹ, hắn quá nguy hiểm, làm cho lý trí Tô Thư Uyển phải đưa ra cảnh báo… người đàn ông này, tránh càng xa thì càng tốt!

“Tất cả những gì em nói quan trọng lắm sao? Phải! Trong đó chỉ một câu duy nhất khiến tôi bận tâm… Tô Thư Uyển, vậy bây giờ tôi hỏi em, tình cảm của em đối với tôi thế nào?”

“Chẳng thế nào cả! Vương Gia Vỹ, chúng ta không hợp nhau đâu.”

Mãi mãi là không hợp…

“Làm gì có chuyện hợp hay không hợp? Miễn là tôi muốn, em tình nguyện, còn những việc khác em quan tâm làm gì?”

Tô Thư Uyển thở hắt một hơi. Vương Gia Vỹ lúc nào cũng ngang ngược, hắn có thể không cần quan tâm người khác nghĩ gì, nói gì, bởi vì hắn có thể dùng tiền của mình để khiến họ im lặng. Nhưng còn cô? Sức lực cô nhỏ bé, không thể một mình vật lộn trong cái vòng xoáy nghiệt ngã mà những người xung quanh tạo ra được.

Cô không thể! Cũng không muốn mạo hiểm thử thách bản thân mình.

Quan trọng là, Tô Thư Uyển chưa thể xác định được cảm xúc của cô dành cho Vương Gia Vỹ.

“Trước giờ anh qua lại với biết bao cô gái, nuông chiều có, đùa bỡn có. Thật ra, đối với anh tôi cũng giống bọn họ có phải không? Chơi chán thì bỏ.” Tô Thư Uyển hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định từ chối hắn.

“Nhưng người lên giường cùng tôi chỉ có mỗi một mình em. Không phải sao?”

Sau tất cả, đến cuối cùng Vương Gia Vỹ cũng chỉ nói ra được lý do này. Tô Thư Uyển khác biệt so với những cô gái khác, là bởi vì đã lên giường cùng hắn!

“Ừ. Anh muốn làm gì thì làm.”

Tô Thư Uyển không đồng ý, cũng không từ chối. Cô biết, cho dù câu trả lời của cô là gì thì Vương Gia Vỹ cũng chẳng hề để tâm đến. Cái hắn đã muốn thì cho hắn làm. Giống như cô vừa nói, chơi chán thì bỏ…

“Em nói vậy là có ý gì?”

“Sao cũng được, anh hiểu theo ý anh là được. Chúng ta quay trở về dinh thự thôi.” Cô mệt mỏi với việc phải đôi co với hắn, cho nên muốn kết thúc cuộc nói chuyện không đi đến đâu này.

Vương Gia Vỹ bất mãn nhìn Tô Thư Uyển lấy một cái, sau đó ngồi thẳng lưng lại ghế lái chính, khởi động máy rồi rồ ga, phóng đi mất hút.

Tối hôm đó, Tô Thư Uyển còn bận thức khuya ôn bài. Cô gạt đi những chuyện liên quan đến Vương Gia Vỹ cho nhẹ đầu óc, ngờ đâu chiếc điện thoại bên cạnh lại vang lên hồi chuông dài.

Là cha cô, Tô Trác gọi đến?

Chiếc bút chì trên tay rơi cạch xuống bàn. Tô Thư Uyển mím môi nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, nửa muốn nghe, nửa lập tức muốn tắt máy.

Trong căn phòng chập choạng ánh đèn bàn, cô hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, sau đó quệt tay lên màn hình nghe điện thoại.

“Thư Uyển, con vẫn khỏe chứ?

“Vẫn khỏe. Ba thế nào?”

“Ta... khụ, khụ…” Tô Trác ho lên thành tiếng. Tô Thư Uyển vẫn còn nhớ ông ta bị viêm phế quản mãn tính, cứ đến mùa đông thì bệnh tình sẽ trở nặng.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng xì xào, Lý Mộc Hương giành lấy điện thoại trong tay Tô Trác, nói với Tô Thư Uyển:

“Dạo gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, phận làm con gái như cô, nếu được thì về nhà thăm ông ấy đi. Ngày mai là sinh nhật của Mỹ Lệ, có về cũng đừng tay không mà về.” Bà ta nhắc khéo Tô Thư Uyển.